“Cái này, thì hẳn là không cần. . .”
Bùi Nguyên Minh khóe miệng giật một cái, liếc qua bên trong màn hình điện thoại di động, tràn đầy tin tức tiếng Anh.
“Trước đây tôi xem chừng, khi rảnh sẽ mời cô ăn một bữa cơm, nhưng chuyện này, chúng ta coi như xong. . .”
Nghe nói như thế, vẻ mặt Hạ Vân nháy mắt trở nên kỳ dị.
Chẳng qua, nàng là một nữ nhân thông minh, rất rõ ràng, có những chuyện nên hỏi, và cũng có những chuyện, nhất định phải giả vờ như không biết.
Ngày hôm sau, sau một ngày nghỉ ngơi, Bùi Nguyên Minh đang không có việc gì thì nhận được điện thoại do chính Trương Quân Nguyên gọi tới.
Trong điện thoại, Trương Quân Nguyên nói, đã đem mọi chuyện đều xử lý thỏa đáng, chỉ chờ Bùi Nguyên Minh đi qua, giúp ông ta trị tận gốc.
Bùi Nguyên Minh không từ chối mà lái xe thẳng đến chỗ ở của Trương Quân Nguyên tại Yến kinh.
Hắc nô bộc, thân tín của Trương Quân Nguyên đã sớm đợi từ lâu, thời điểm nhìn thấy Bùi Nguyên Minh xuất hiện, ông ta một vẻ mặt mỉm cười, đi tới nghênh đón Bùi Nguyên Minh.
Thời điểm đi vào đại sảnh, Trương Ninh Tuyết vừa lúc ở đó, đang đốt hương pha trà, nhìn thấy Bùi Nguyên Minh xuất hiện, sắc mặt của nàng có chút trầm xuống, nhưng cuối cùng cũng không nói lời nào, mà là hừ lạnh một tiếng, về sau, liền tự mình tiếp tục uống trà.
Bùi Nguyên Minh thì là có chút hứng thú nhìn thoáng qua lò than trước mắt nàng, sau đó phát hiện, bên trong đốt cháy, hẳn lại là Lục Đạo Hương.
Cảm nhận được ánh mắt Bùi Nguyên Minh, hắc nô bộc nhẹ giọng mở miệng nói: “Cái bàn Lục Đạo Hương này, là do Từ Hàng Trai bên kia để người đưa tới.”
“Mà lại tựa hồ là một bàn hương có phẩm chất tốt nhất.”
“Nhưng kể từ khi xảy ra chuyện lần trước, về sau, chủ tử nhà tôi, cũng không tiếp tục dùng tới thứ này.”
“Có điều, tiểu thư tựa hồ đối với chuyện lần trước, tỏ ra rất bất mãn, cho nên nàng liền đặc biệt bày ra trong phòng khách, tự mình đốt hương uống trà, dường như là muốn đánh vào mặt ngài.”
Nói đến đây, hắc nô bộc chính mình, cũng cười khổ một tiếng.
“Tiểu thư nhà tôi tính tình trẻ con, Bùi Đại Biểu tuyệt đối không cần chấp nhặt với nàng a. . .”
Bùi Nguyên Minh nhớ tới một chuyện: “Lục Đạo Hương lần trước, các người hẳn là đã đưa đi giám định.”
“Có từ bên trong, tìm được một số thành phần đặc thù gì hay không?”
Hắc nô bộc thản nhiên nói: “Không có, thành phần trong đó hoàn toàn giống Lục Đạo Hương năm xưa gửi tới, rất nhiều đều là thuốc an thần, không có độc như lời Bùi Đại Biểu ngài nói.”
“Bởi vì điểm này, ý kiến của tiểu thư nhà tôi đối với ngài, càng lớn hơn.”
Bùi Nguyên Minh nghe vậy nhẹ gật đầu, nói: “Thì ra là thế, Tôi hiểu được.”
Mặc dù Bùi Nguyên Minh đối với chuyện này, có suy đoán của chính mình.
Chẳng qua, đã không có chứng cứ, anh cũng liền không nói thêm gì nữa, mà là im miệng không nói gì.
“Bùi Nguyên Minh, cậu đến rồi sao?”
“Tới tới tới, nhanh lên, tới uống trà.”
Hắc nô bộc mang theo Bùi Nguyên Minh, đi vào thư phòng Trương Quân Nguyên, Trương Quân Nguyên đang uống trà nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, lập tức liền một vẻ mặt ấm áp, lên tiếng chào hỏi.