Sau đó, bà cụ nhà họ Thanh tức giận đến cả người đều run lên.
Gia đình Trịnh Tuyết Dương là có ý gì, tặng một viên thuốc mốc meo, hành động này là châm chọc mình sống dai quá hay sao? “Chị, nếu các người không muốn tặng quà cho cụ thì có thể không tặng, nếu trong nhà không có tiền, tùy tiện đưa chút hoa quả vân vân, cũng tốt hơn so với cái này!”
Giờ phút này, Thanh Nhã đã hết nói nổi rồi.
Ban đầu, bà ta còn muốn nói giúp người chị này của mình vài lời hay.
Nhưng giờ phút này, Bà cụ nhà họ Thanh tức giận đến cả người đang run lên bần bật, bà ta nào dám đi lên kia chứ?
Mà Thanh Linh đứng phía sau thật sự muốn cắm đâm xuống mặt đất chết cho xong.
Nếu bọn họ không đi lên phía trước thì cũng thôi đi.
Nhưng bọn họ đi lên trước, trở thành tiêu điểm chú ý của toàn trường, kết quả lại đưa tặng vật như vậy!
Dọa người!
Bọn họ không chỉ mất mặt ở nhà mẹ đẻ, mà còn mất hết mặt mũi trong cả Dương Thành, cả Đà Nẵng! Sớm biết vậy thì không đến đây! . Truyện Full
Đều do Bùi Nguyên Minh!
Người này được việc không có bại sự lại nhiều, ngay cả chuẩn bị một chút quà mừng thọ cũng là như vậy.
Giờ phút này Thanh Linh hận không thể đương trường bóp chết anh!
Trong tiếng cười vang của đám người, Người nhà họ Trịnh nhìn thấy cảnh tượng này, mỗi một đều mang gương mặt trào phúng.
Xem ra rác rưởi vẫn là rác rưởi, đi đến nơi nào cũng là rác rưởi.
Mưu toan trèo cao lên nhà họ Thanh, chỉ có thể nói là si tâm vọng tưởng.
Trịnh Chí Dụng cũng đã suy nghĩ đến chuyện, lát nữa có nên giựt giây ông cụ Trịnh, đuổi gia đình Trịnh
Tuyết Dương làm mất mặt xấu hổ trước mặt mọi người ra khỏi nhà được hay không.
Làm ra chuyện mất mặt như vậy, bọn họ sao còn có mặt mũi tiếp tục ở lại Dương Thành?
Sớm cút ngay đi cho xong!
Phía sau, Thanh Vệ Vân đứng lên.
Người dẫn chương trình nhìn thấy anh ta thì cầm món quà lên nói: “Cháu trai trưởng của nhà họ Thanh – Thanh Vệ Vân, đưa tăng một khối ngọc minh cốt!” “Thứ này có lai lịch lớn, nghe nói là một loại ngọc thạch đặc thù, nếu đeo trường kỳ thì có tác dụng trị liệu phụ trợ đối với chứng phong thấp, đau nửa đầu của người lớn tuổi!”
Thanh Vệ Vân cũng cười nói: “Bà nội, cháu chúc thân thể bà khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi!” “Vật này là cháu lấy được từ một gia tộc giàu có ở
Hải Phòng, nghe nói ông cụ nhà bọn họ đều thích dùng thứ này, đeo theo bên người, rất tốt đối với thân thể!” “Cháu không lấy ra được thứ gì giá trị liên thành, nhưng hy vọng bà khỏe khỏe mạnh mạnh!”
Nghe những lời như thế, toàn trường đều thở dài liên tục. “Nhìn xem! Cái gì là hiếu thảo? Đây là hiếu thảo!” “Sợ là các anh không hiểu đúng không? Trước đó ngọc minh cốt này từng xuất hiện ở hội đấu giá, giá trị lên đến mấy triệu đó!” “Hơn nữa thứ này luôn không bán ngoài thị trường, đều là nhà giàu trao đổi với nhau, bên ngoài rất ít nhìn thấy!”
Hiện giờ, có người hiểu biết lên tiếng giải thích một câu.
Ngay lập tức, toàn trường đều sôi trào lên.
Đây mới là món quà dùng tâm chuẩn bị, hơn nữa giá trị xa xỉ, so với viên thuốc đen đúa mà trước đó gia đình Trịnh Tuấn bọn họ chuẩn bị, thật sự là trên trời dưới đất!
Bà cụ nhà họ Thanh lại lập tức đeo thứ này lên trên người, thích thú vô cùng.
Bà ta nhìn về hướng gia đình Trịnh Tuấn, nói: “Nhìn thấy chưa! Đây mới là quà! Qùa của Thanh Vệ Vân cho dù chỉ trị giá một đồng thôi, tôi cũng sẽ thích!” “Bởi vì nó có lòng chuẩn bị!” “Các người nhìn xem các người chuẩn bị thứ rác rưởi gì!”
Giờ phút này, Trịnh Tuấn và Thanh Linh đều lạnh run, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Giờ phút này, bọn họ chỉ chờ mong có thể nhanh chóng chấm dứt thọ yến, sau đó bọn họ lập tức cút đi!
Lúc này, Bùi Nguyên Minh vẫn không nói câu nào, ngược lại không ngừng đánh giá hộp quà bị người ta vứt trên mặt đất kia.
Vật này là Nạp Hoàng Chi đưa, trước đó anh thật sự chưa có xem qua.