Tầm mắt Mọi người đều đồng thời rơi vào trên người của anh, anh lại trở thành mục tiêu chú ý của toàn trường.
Giờ phút này, Bùi Nguyên Minh chỉ vào viên thuốc vừa bị người dẫn chương trình ném lên trên mặt đất, dáng vẻ thật đương nhiên.
Nhìn thấy bộ dáng này của anh, cả đám người đều mang vẻ mặt chán ghét.
Một thằng ở rể quá không biết xấu hổ!
Lúc này anh dám nói lời này!?
Rõ ràng anh tặng thứ rác rưởi không biết là cái gì, giờ phút này nghe Thanh Khánh nói là bổ phế đan, anh lại dám nói cái viện thuốc đen đúa kia của mình là bổ phế đan nguyên thủy!?
Vật đó chính là tâm can bảo bối của gia chủ Nạp Lan, tức đại sư Nạp Hoàng Chi, gia tộc nhất lưu của Đà Nẵng!
Nghe nói năm đó đứng đầu bộ binh Đà Nẵng từng mở miệng, cũng chưa cầu xin được.
Ông ấy lại đưa cho một thằng con ở tế Bùi Nguyên
Minh này sao? Dựa vào cái gì? Dựa vào anh là một đống rác rưởi sao không!? “Bùi Nguyên Minh! Anh làm cái gì vậy! Anh không cần nói bậy nữa có được không!”
Trịnh Tuyết Dương cũng sắp bật khóc đến nơi rồi, bây giờ đã là lúc nào rồi mà Bùi Nguyên Minh còn chạy ra tạo thêm phiền phức?
Anh sợ cả nhà bọn họ còn chưa đủ thảm hay sao?
Lại tiếp tục mất mặt như thế, bọn họ chỉ có một con đường chết! “Tất cả im miệng cho tôi!”
Phía sau, bà cụ nhà họ Thanh đột nhiên phát uy.
Trịnh Tuyết Dương ngẩn ra, không dám mở miệng, ngay cả Trịnh Tuấn và Thanh Linh đều lạnh run, bất đắc dĩ. vẻ mặt “Mẹ, chẳng lẽ mẹ còn tin lời nói của thằng ở rể này hay sao?” Giờ phút này, vẻ mặt Thanh Khánh đều là mất hứng.
Bản thân mình phải cực cực khổ khổ lấy được bổ phế đan bản hạn chế này.
Nhưng anh lại dám nói, cái cục đen thui của anh là bản cũ nguyên thủy?
Anh đang đánh mặt vào mặt tôi đấy!
Giờ phút này, gương mặt bà cụ nhà họ Thanh đều là vẻ lạnh lùng, bà ta nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Không phải anh ta nói thứ rách nát mà mình tặng là bổ phế đan nguyên thủy hay sao! Hiện tại tôi cho anh một cơ hội! Chứng minh bản thân một lần!” “Đúng! Để chúng ta nhìn xem thằng ở rể này chứng minh chính mình như thế nào!”
Mọi người lập tức đều ồn ào.
Thực rõ ràng, bà cụ nhà họ Thanh muốn trừng trị Bùi Nguyên Minh.
Chuyện hiện giờ Bùi Nguyên Minh này phải làm nhất chính là quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Nói như vậy, có lẽ bà cụ Thanh còn có thể tha thứ cho anh.
Nếu không hôm nay anh liền xong đời!
Giờ phút này, đám người đều chủ động tránh ra, nhường ra một con đường.
Chỉ thấy Bùi Nguyên Minh tùy ý đi tới phía trước, nhặt viên thước bẩn thỉu trên mặt đất kia lên.
Giờ phút này anh vươn tay vỗ vài cái, lại dừng lại bên cạnh một cái bàn cơm, cầm lấy một cái khăn đã dùng qua dính đầy dầu mỡ, bắt đầu chà lau viên thuốc đen này.
Động tác này có thể nói là đáng khinh vô cùng, không ít người đều cảm thấy hết sức buồn nôn.
Lấy cái khăn tay đã dùng qua để chà lau?
Đầu óc người này không có bệnh đó chứ?
Chính là phía sau, trên mặt bà cụ Thanh lại hiện lên một tia nghi hoặc.
Bởi vì, bà ta đột nhiên nhớ lại một tin đồn.
Nghe nói viên bổ phế đan nguyên thủy của Nạp Hoàng Chi kia, mặt ngoài che kín một tầng sáp cổ xưa. Mà loại sáp này, cần mỗi ngày dùng dầu trơn chà lau, nếu không rất dễ mốc meo, biến chất.
Bùi Nguyên Minh dùng chiếc khăn tay đầy dầu mở kia, hơn nữa động tác chà lau của anh cũng có chút tương tự như trong lời đồn đại.
Chẳng lẽ, thứ nằm trong tay anh, thật là viên bổ phế đan nguyên thủy của Nạp Hoàng Chi sao?
Lúc này, bà cụ Thanh lại có chút mong đợi lên. Bởi vì bà ta quá muốn có được viên bổ phế đan nguyên thủy kia!
Nếu uống được thứ này, nói không chừng bà ta có thể sống thêm được nhiều năm!
Lúc này, Bùi Nguyên Minh đã chà lau viên thước trong tay kia đến đầy dầu mỡ, thoạt nhìn cực kỳ ghê tởm.
Nhưng anh lại tiện tay đặt viên thuốc này ởtrước mặt của bà cụ Thanh, cười nói: “Viên thuốc này là một chút tâm ý của cháu rể Bùi Nguyên Minh, xin bà cụ vui lòng nhận cho. …..”
Giờ phút này, viên thuốc này thoạt nhìn đầy dầu mỡ, không ít người nhìn lướt thấy thậm chí còn muốn buồn nôn. Thanh Khánh lại đột nhiên biến sắc: “Bùi Nguyên