Chàng Rể Quyền Thế

Chương 806



Nghe thấy những lời này của Lê Văn Hiên, những giám đốc điều hành kia đều phản ứng lại.

Sau một hồi, ai nấy đều ôm bụng cười, họ đã từng thấy những người khoe khoang nhưng chưa từng thấy ai khoe khoang đến mức này.

Lý Kiều Vân là người cười đầu tiên, nói: “Anh có biết thế tử Minh là ai không? Đó là người đứng đầu Đà Nẵng hiện giờ!”

“Những người giỏi giang nhất Đà Nẵng cũng phải cung kính nhún nhường trước mặt anh ta.”

“Một nhân vật lớn như anh ta sao có thể đi ở rể được?”

“Làm sao chuyện này có thể xảy ra ở đây được?”

“Phiền anh có thể đừng tấu hài nữa được không?”

Trương Thiên Thành cũng tỏ ra giễu cợt, nói: “Đám người chúng ta đúng là đã làm việc ở công ty của gia tộc Bùi Thị từ tập đoàn nghìn tỷ năm đó rồi, sau đó tứ kiệt của Bùi Thị nắm quyền, chúng tôi cũng là người có quyền cao chức trọng. Bây giờ thế tử Minh không thể không trọng dụng chúng tôi.”

“Anh nghĩ, những người thuộc tầng lớp cao có kiến thức, có kinh nghiệm như chúng tôi sẽ bị một tên phế vật như anh làm lay động ư?”

“Bây giờ đến một tên phế vật cũng dám giả danh chủ tịch hả?”

“Thế tử Minh của chúng tôi quá khiêm tốn, từ trước đến nay đều không xuất hiện trước công chúng, cũng không công khai ảnh của mình, vì thế mới có những kẻ vô liêm sỉ đến giả mạo thân phận của anh ta.”

“Tôi nghĩ chúng ta nên tống loại người này vào đồn cảnh sát, cho kẻ đó ở trong đấy mấy ngày để bình tĩnh lại.”

“Tống vào đồn cảnh sát để làm khó các thanh tra trong đấy làm gì? Nên tống vào bệnh viện tâm thần ấy, nơi đó mới thích hợp.”

Câu này vừa nói ra, tất cả mọi người đều bật cười.

Trương Thiên Thành còn lấy điện thoại ra, cười nói: “Bùi Nguyên Minh, trùng hợp là tôi có quen biết với một viện trưởng của một bệnh viện tâm thần. Anh có muốn tôi giúp anh liên hệ đặt giường cho anh không, bảo đảm sẽ cho anh mức chiết khấu thấp nhất.”

Tất cả mọi người đều chế nhạo Bùi Nguyên Minh. Nhưng Bùi Nguyên Minh lại thở dài một hơi.

Đều là lỗi của anh, bộ phận nhân sự đã không nhanh chóng sắp xếp cho tốt nên bây giờ đám hề ngang ngược này mới tấu hài một cách lộng hành như vậy.

Đúng lúc này, Lý Kiều Vân đột nhiên cầm một chiếc đũa lên ném vào cằm dưới của Bùi Nguyên Minh, cười nói: “Chậc chậc chậc, thằng ở rể này trông cũng được đấy chứ, chẳng trách có thể ở nhà ăn bám vợ.”

“Thế này đi, trùng hợp là tôi cũng có quen với mấy người khách hàng là phụ nữ đã lớn tuổi nhưng giàu có, bọn họ cần nhất là sự dễ chịu của đám tiểu thịt tươi đó.

” “Để tôi giới thiệu anh cho bọn họ bao nuôi nhé, coi như là giúp anh giải quyết chuyện công việc, thế nào?”

Cô ta vừa dứt lời, mọi người lại bật cười.

Không sai, đây là đãi ngộ mà tên vô dụng này nên có, đó là đi hầu hạ phú bà.

Bùi Nguyên Minh mỉm cười: “Tạm thời thì tôi không cần, nhưng tôi nghĩ mấy vị bên cạnh cô có lẽ đều sẽ cần đến trong mấy ngày tới đấy.” “Chi bằng cô hãy trao cơ hội đó cho bọn họ, thế nào?”

Lý Kiều Vân lạnh lùng đáp: “Bùi Nguyên Minh, đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Tôi nói cho anh biết, hôm nay anh phải đi, không muốn đi cũng phải đi!”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Nếu tôi nói không đi thì sao?”

“Nếu không đi, chúng tôi sẽ thẳng tay khiến công ty của vợ anh phá sản.”

“Anh đừng quên, bây giờ nhà họ Trịnh mà anh đang quỳ gối liếm chân chẳng qua cũng chỉ là một công ty gia đình thuộc tập đoàn Thiện Nhân chúng tôi mà thôi.”

“Chúng tôi muốn một công ty nhỏ như vậy phá sản chỉ là chuyện trong một chốc một lát.”

“Nói một cách đơn giản, không chỉ có anh mà bao gồm cả vợ anh, thậm chí cả nhà họ Trịnh đều nằm dưới sự kiểm soát của chúng tôi. Nếu chúng tôi muốn, lúc nào chúng tôi cũng có thể chơi đùa các người đến chết, hiểu chưa?”

Một đám người được gọi là giám đốc điều hành của một công ty đều bật cười haha.

Đây là biểu tượng cho quyền lực của bọn họ. Trước đây họ đã dùng thủ đoạn tương tự để sỉ nhục không biết bao nhiêu người.

Lý Kiều Vân thậm chí còn chỉ vào mũi Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Nói thực cho anh biết, tối hôm nay Lê Văn Hiên bảo anh đến chính là muốn anh nhận ra bản thân mình vô dụng đến mức nào!” “Trước mặt những người thuộc tầng lớp trên như chúng tôi, anh chỉ là một món đồ chơi mà thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.