Chàng Rể Quyền Thế

Chương 807



Lê Văn Hiện giơ tay vỗ vỗ vào vai Bùi Nguyên Minh, mỉm cười nói: “Phế vật, anh đã hiểu ra chưa?”

“Nói một cách đơn giản, không chỉ có anh mà vận mệnh của Trịnh Tuyết Dương và cả nhà họ Trịnh đều nằm trong tay chúng tôi.”

“Đúng, Bùi Nguyên Minh, anh nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời. Chúng tôi bảo anh làm gì thì anh phải làm cái đấy.”

“Nếu không, từ giây phút này trở đi, anh và Trịnh Tuyết Dương sẽ không có chốn dung thân ở Dương Thành đâu!”

Trương Thiên Thành cười một cách ngông cuồng, ngạo mạn.

Vì bọn họ đã rất lâu rồi chưa gặp được một món đồ chơi thú vị như này.

Những người khác, hoặc là để mặc họ hà hiếp chèn ép, hoặc là trực tiếp quỳ xuống xin tha mạng.

Món đồ chơi” biết phản kháng như Bùi Nguyên Minh quá ít, điều này khiến tất cả bọn họ đều vô cùng hưng phấn. “Nói như vậy, các người đang uy hiếp tôi sao?” Lúc này Bùi Nguyên Minh thật sự rất muốn cười.

Vốn dĩ, anh thật sự không thèm để đám vô danh tiểu tốt này vào mắt. Cho dù bọn họ có là cỏ mọc đầu tường, anh cũng không có ý định tính toán với họ, dù sao loại người như này quá nhiều.

Nhưng vấn đề là, hôm nay đám người này lại tụ tập thành nhóm, đến trước mặt anh đe dọa anh. Bùi Nguyên Minh thấy hơi bất lực.

Những kẻ ngu xuẩn thì anh thấy nhiều rồi, nhưng ngu xuẩn đến mức độ này thì đúng thực là lần đầu tiên anh thấy. “Bọn tôi không phải đang uy hiếp anh, mà là đang lên lớp anh để anh hiểu xã hội bây giờ vận hành như thế nào.”

“Anh phải hiểu là, chỉ cần một câu nói của chúng tôi thôi cũng có thể khiến nhà họ Trịnh phá sản! Trịnh Tuyết Dương sẽ chẳng còn gì cả.”

“Còn anh, anh cũng đừng mong nghĩ đến việc được ăn bám vợ nữa.”

Trên mặt Lý Kiều Vân hiện lên vẻ chắc chắn, như thể cô ta là một nữ vương có quyền quyết định việc sống chết của người khác vậy. “Đổi một điều kiện khác đi, để tôi đi làm trai bao là điều không thể.” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói, anh lại muốn xem xem đám người này còn có thể giở trò gì khác.

Lý Kiều Vân bước lên trước từng bước một, sau khi đánh giá Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới một lúc, cô ta đột nhiên cười nói: “Con người anh khá thú vị, có cốt khí, đương nhiên không thể làm trai bao được rồi.”

“Vậy thì chúng tôi sẽ đổi sang cách chơi khác, chỉ cần anh có thể khiến chúng tôi vui vẻ, chúng tôi cũng có thể buông tha cho Trịnh Tuyết Dương.”

Vừa dứt lời, Lý Kiều Vân lại tiện tay nhấc một ly rượu vang trên bàn lên, sau đó đi đến chỗ cao hơn, trực tiếp đổ rượu lên đầu Bùi Nguyên Minh. “Chà, thú vị làm sao! Anh xem, như vậy có phải là trông anh đẹp trai hơn nhiều không?”

Lý Kiều Vân cười ha hả, những người khác thấy vậy cũng ào ào bắt chước, ai nấy đều cầm rượu vang hắt lên người Bùi Nguyên Minh.

Chưa đến một phút, cả người Bùi Nguyên Minh đã ướt đẫm, từ trên xuống dưới đều có rượu vang nhỏ xuống.

Nhưng sắc mặt anh vẫn không hề thay đổi.

Trên sa trường, anh từng bị kẻ địch bắt sống, lúc đó anh còn phải chịu sự sỉ nhục nặng nề hơn thế này gấp trăm gấp ngàn lần, nhưng anh vẫn coi đó là bình thường.

Bây giờ đối mặt với đám hề ngang ngược này, anh còn có thể tức giận sao?

Huống hồ, Bùi Nguyên Minh cũng hiểu rõ, bây giờ cho dù đánh đám người này một trận cũng không có tác dụng gì.

Cách tốt nhất chính là để bọn họ mất hết tất cả những gì mà bọn họ tự hào nhất.

Để bọn họ phải sống trong hối hận và sợ hãi đến hết cuộc đời.

Đây mới là hình phạt thích đáng nhất dành cho những kẻ này.

Nghĩ vậy, Bùi Nguyên Minh cũng không thèm liếc mắt nhìn đám người kia một cái mà quay người định rời đi. Thù mới nợ cũ, đợi ba ngày sau anh nhất định sẽ tính đủ.

Đúng lúc này, Trương Thiên Thành vẫn chưa đã, thấy Bùi Nguyên Minh muốn rời đi, anh ta bèn lớn tiếng gọi: “Phế vật, ai nói anh có thể đi vậy? Anh cút vào ngay, lau sạch gót giày cho ông đây!”

Nghe vậy, đám người được gọi là giám đốc điều hành kia cũng bật cười ha hả.

Ai nấy đều nhấc chân lên yêu cầu Bùi Nguyên Minh lau sạch đế giày cho họ.

Sắc mặt Bùi Nguyên Minh vẫn lạnh lùng, không có phản ứng gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.