Chàng Rể Quyền Thế

Chương 853



Dương Thành.

Ngày hôm sau, ba người ông cụ Trịnh, Trịnh Chí Dụng và Trịnh Thu Hằng xuất hiện cùng lúc ở cổng của Đế Cảnh Hoa Viên.

Trong tay bọn họ cầm giấy tờ bất động sản, một số lượng lớn vàng, ngọc bích và tiền mặt.

Những vật này sẽ lập tức giao cho Trịnh Tuyết Dương.

Một màn này khiến trong lòng Trịnh Thu Hằng tràn đầy phẫn nộ.

Những thứ này vốn nên là của cô ta, nhưng hôm nay toàn bộ đều phải giao cho Trịnh Tuyết Dương.

Cô ta không cam tâm!

Về phần Trịnh Chí Dụng thì sắc mặt nghiêm túc nói: “Ông ơi, mặc dù chúng ta đã bán hết tất cả tài sản, thế nhưng vẫn không đủ.”

Trong khoảng thời gian ngắn mà muốn bán nhà và xe lấy tiền, nhất định là phải bán với giá tương đối rẻ.

Hiện tại người nhà họ Trịnh đã góp số tiền này vào cùng một chỗ, nhưng vẫn không đủ bù vào chỗ bọn họ đã sử dụng hết.

Cả người ông cụ Trịnh nhìn già đi mấy chục tuổi.

Giờ phút này ông ta thở dài một hơi nói: “Vậy chúng ta nhất định phải đến, hiện tại chỉ có thể cầu xin Trịnh Tuyết Dương nể tình dù gì cũng từng là người một nhà mà giúp chúng ta che giấu.”

“Bằng không mà nói, người một nhà chúng ta chỉ sợ đi xin cơm cũng không được.”

Bỗng nhiên Trịnh Thu Hằng mở miệng nói: “Ông à, vì sao Lôi Tuấn Quang nói gì chúng ta phải nghe nấy chứ?”

“Nếu bây giờ chúng ta mang số tiền mặt này, vàng và ngọc bích rời khỏi Dương Thành, còn có người có thể ngăn cản chúng ta sao?”

“Mặc dù chúng ta không có cách nào mang theo những người còn lại, thế nhưng chỉ cần ba người chúng ta rời đi, ngược lại nhà họ Trịnh sẽ không trở nên như thế!”

“Có số tiền kia, chúng ta có thể đến nơi khác tái khởi!”

Trịnh Chí Dụng nghe vậy cũng hơi sững sờ, sau đó mở miệng nói: “Ông, có lẽ đây là biện pháp tốt nhất!” “Đều nói quân tử báo thù mười năm chưa muộn, bây giờ chúng ta rời đi, chờ sau này phát đạt sẽ trở lại báo thù!”

Ông cụ Trịnh quay người nhìn hai đứa cháu mà ông ta vô cùng kỳ vọng ở nhà họ Trịnh, không biết trong lòng là mùi vị gì.

Thế mà hai người kia lại ngây thơ cho rằng, ba người bọn họ có thể ôm tiền mà chạy?

Chẳng lẽ bọn họ không chú ý tới, bắt đầu từ hôm qua vẫn luôn có người đang ngó chừng người nhà họ Trịnh sao? Người nhà họ Trịnh mà có bất kỳ cử động khác lạ nào, chỉ sợ giờ phút này đã không thể nào đứng ở đây.

Về phần ôm tiền mà chạy, cho dù có thành công, ông cụ Trịnh cũng không cho rằng mình sẽ có kết quả gì tốt.

Hai người này có thể bán đứng những người nhà họ Trịnh cũng như ông ta để chạy trốn, đơn giản biết bao?

Còn bớt được một người chia tiền.

Mặc dù năng lực của ông cụ Trịnh không tính là quá mạnh, nhưng ông ta lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy, vẫn có kiến thức cơ bản.

Giờ phút này, ông ta đi lên phía trước, tát bốp một cái lên mặt của Trịnh Thu Hằng.

Thời điểm Trịnh Chí Dụng không kịp phản ứng, lại trở tay cho anh ta ăn một bạt tai “Trịnh Chí Dụng, Trịnh Thu Hằng, ông cảnh cáo hai người các cháu, chuyện đã đi đến bước đường này, cũng đừng có nghĩ đến những cái kia có hay không!”

“Hôm nay mục đích của chúng ta rất rõ ràng, đó chính là cầu xin Trịnh Tuyết Dương giúp chúng ta che giấu, bằng không mà nói, các cháu đợi phải đi xin cơm ngoài đường đi!”

“Về phần ôm tiền mà chạy, các cháu nghĩ cùng đừng nghĩ!”

Nói xong lời này, sắc mặt của hai người Trịnh Chí Dụng và Trịnh Thu Hằng đều khó coi đến cực điểm. Hôm qua đã phải chịu sỉ nhục như thế, hôm nay còn muốn đến khúm núm trước mặt Trịnh Tuyết

Dương? Đây là chuyện mà bọn họ không thể tiếp nhận.

Thế nhưng trước sức ép mạnh mẽ của ông cụ Trịnh, bọn họ không dám cãi lại. “Thật xin lỗi, ông ơi, chúng cháu sai rồi!” Trịnh Chí Dụng và Trịnh Thu Hằng đều cúi đầu, nhưng trong ánh mắt đều ẩn giấu đi hận ý.

Nhìn thấy hai người chịu thua, ông cụ Trịnh mới thở ra một hơi nói: “Ông biết hôm nay hai người các cháu phải chịu oan ức, nhưng các cháu đừng quên, cổ phần nhà họ Trịnh chúng ta chiếm bốn mươi chín phần trăm của công ty, chỉ cần hôm nay có thể qua cửa ải này, chúng ta vẫn còn hi vọng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.