Chàng Rể Quyền Thế

Chương 857



Tất nhiên là cho dù phải rời khỏi đây, Trịnh Chí Dụng cũng không muốn để Trịnh Tuyết Dương và Bùi Nguyên Minh sống tốt, anh ta cố ý muốn châm ngòi ly gián quan hệ giữa hai người mà.

Đáng tiếc là Bùi Nguyên Minh chẳng thấy sao cả, anh nhún vai nói: “Châm ngòi ly gián bọn tôi cũng vô dụng thôi, nếu anh hận tôi như vậy thì tôi chân thành hy vọng là sẽ có ngày anh tìm tới trả thù tôi!”

Trịnh Chí Dụng nghiến răng ken két, anh ta muốn mình khí phách hơn một chút nhưng cuối cùng vẫn chịu khuất phục mà nhặt tiền trên đất lên, bỏ đi trước ánh mắt lạnh lùng của Bùi Nguyên Minh.

Sau khi về đến biệt thự nhà họ Trịnh, ông cụ Trịnh nhìn thấy căn biệt thự trống hoác, lòng ông ta hơi hoảng hốt. Vì sau ngày hôm nay, ông ta phải rời khỏi đây, mà bây giờ nhà họ Trịnh đã rơi vào tình hình cây đổ bầy khỉ tan.

Trịnh Chí Dụng cầm tiền xong thì liếc ông cụ Trịnh thật lâu rồi mới chuẩn bị quay lưng bỏ đi, Trịnh Thu Hằng cũng thế, nhưng ông cụ Trịnh ở sau lưng bọn họ, bỗng nhiên lạnh lùng nói: “Hai đứa đừng có đi sớm thế! Hy vọng cuối cùng có thể làm cho nhà họ Trịnh vực dậy hay không là nhờ vào hai đứa cả đấy!”

“Cái gì?” Trịnh Chí Dụng quay phắt lại, kinh ngạc vui sướng: “Ông nội, lẽ nào nhà chúng ta còn chuẩn bị chiếu xoay xở gì sao?”

Mặt mày Trịnh Thu Hằng cũng đầy vẻ mừng rỡ: “Ông nội, còn cách nào khác à? Chỉ cần có thể trả thù con đàn bà Trịnh Tuyết Dương hư đốn kia, cái gì cháu cũng chịu hết.”

Ông cụ Trịnh hít sâu một hơi, ông ta từ từ nói: “Đây là bí mật lớn nhất, cũng là con bài chưa lật cuối cùng của nhà họ Trịnh chúng ta”

“Hai đứa các cháu đã từng nghe tới nhà họ Chân ở Tứ Hải chưa?”

Trịnh Chí Dụng và Trịnh Thu Hằng liếc nhìn nhau một cái, đồng loạt lắc đầu với vẻ mặt mờ mịt. Ông cụ Trịnh thở dài một cái rồi nói: “Cũng không trách hai đứa không biết, vì đẳng cấp của nhà họ Trịnh chúng ta quá thấp, vẫn chưa đủ tư cách tiếp xúc đến cấp bậc kia.”

Nói xong, trong mắt cụ Trịnh hiện lên vẻ hoài niệm, giây lát sau, ông ta mới nói một cách chậm rãi: “Nhà họ Chân ở Tứ Hải là một trong mười dòng họ lớn nhất ở đất nước này!”

“Sức mạnh và thế lực của nhà họ Chân phủ rộng khắp Tử Hải! Ngay cả nhà họ Bùi được gọi là bầu trời ở Đà Nẵng cũng không có tư cách chống lại nhà họ Chân! Vì tuy rằng nhà họ Bùi là dòng họ cao nhất ở đây nhưng không phải là một trong số mười dòng họ cao nhất đất nước.”

Trịnh Chí Dụng nhíu mày, nói: “Ông nội, nhà họ Chân ở Tứ Hải có mạnh đến đâu thì liên quan gì đến nhà chúng ta? Chúng ta có thể trèo cao lên nhà bọn họ được à?”

Ông cụ Trịnh lạnh lùng nói: “Tất nhiên là có thể, nếu không thì ông nhắc đến làm gì?”

Trịnh Thu Hằng nghe vậy, lập tức vui vẻ nói: “Ông nội, vậy chúng ta mau gọi điện thoại cho nhà họ Chân ở Tứ Hải kia đi, để bọn họ phái người qua đây giết chết Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương!”

Mặt mày cụ Trịnh đầy vẻ tức giận vì không hài lòng với lời của Trịnh Thu Hằng, ông ta lên tiếng đáp: “Nếu dễ thế thì qua nhiều năm như vậy, cả nhà chúng ta vẫn còn là một dòng họ hạng hai ở Đà Nẵng này à?”

Sau khi ông cụ Trịnh hít sâu một hơi xong, ông ta lại nói tiếp: “Nhà họ Trịnh chúng ta là huyết thống dòng thứ mà nhà họ

Chân phân chia ra vào trăm năm trước. Nhưng vì huyết thống quả loãng nên chúng ta không có tư cách lấy họ Chân, chỉ có thể lấy họ Trịnh của người hầu nhà họ Chân!”

“Chuyện bây giờ mà hai đứa cháu phải làm là cầm tín vật này, đến Tứ Hải tìm nhà họ Chân! Làm người hầu cũng được, làm đầy tớ cũng thế, nhất định hai đứa phải ở lại nhà họ Chân ở Tứ Hải! Chỉ có như vậy thì hai đứa mới có cơ hội dựa dẫm vào thể lực của bọn họ!”

Vẻ mặt của Trịnh Chí Dụng và Trịnh Thu Hằng thay đổi liên tục, đến Tứ Hải? Ngay bây giờ ư?

Một lát lâu sau, hai người bọn họ đều nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông nội, bọn cháu đồng ý!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.