Trịnh Tuyết Dương nghe xong sắc mặt lập tức biến đổi, sự nhục nhã trào dâng trong lòng. Cô đến đây để bàn chuyện hợp tác đàng hoàng cơ mà. “Anh Chí Dĩnh, công ty chúng tôi luôn đối đãi với đối tác hết sức chân thành, mong anh tôn trọng chúng tôi một chút. Việc hợp tác đều có ý nghĩa với đôi bên, nếu vì chuyện này mà chấm dứt hợp tác thì e là không đáng. Lần này tôi bỏ qua, nếu lần sau anh còn sỉ nhục tôi thì anh cứ đợi thư của luật sư đi”
Trịnh Tuyết Dương, cô thật sự nghĩ bản thân mình là con nhà gia giáo sao? Tôi nói cho cô biết, việc hôm nay chưa xong đâu. Cô tưởng rằng cô không hợp tác với chúng tôi thì chúng tôi hết đường sống rồi sao?
Tôi nói cho cô hay hiện giờ có rất nhiều công ty đang tranh nhau hợp tác với chúng tôi, hàng của chúng tôi còn không có đủ để cung ứng cho họ.”
Trịnh Tuyết Dương cũng lạnh lùng đáp trả: “Uông Chí Dĩnh, anh thật sự đã quên chuyện trước đây tôi giúp anh rồi sao?”
Uông Chí Dĩnh khoanh tay, cười nhẹ một tiếng rồi nói: “Trịnh Tuyết Dương, chuyện đó cho qua đi. Chúng ta đều là người làm ăn, đặt lợi ích lên hàng đầu là lẽ thường. Huống hồ hạng mục núi Bạch Vân của cô tạm hoãn một ngày chắc cũng tổn thất không nhỏ nhỉ? Quan trọng nhất là nếu như cô không có biện pháp hoàn thành hạng mục đúng thời hạn thì làm sao ăn nói với tập đoàn Thiện Nhân? Trong tình thế này thì bỏ thêm chút chi phí thì có thấm vào đâu chứ?” . ngôn tình ngược
Anh ta nói thật dễ dàng, chỉ có Trịnh Tuyết Dương là biết rõ thực tế nếu đáp ứng giá mà họ đưa ra thì công ty phải bỏ ra một số tiền không hề nhỏ.
Trong giới kinh doanh, tôi nhường anh một bước thì anh tiến thêm một bước chiếm lấy lợi ích ngay. Hôm nay 50% không chừng ngày mai liền tăng lên 60 – 70% thậm chí gấp đôi.
Chỉ cần đối phương biết bạn đang bế tắc thì liền nhân cơ hội ép bạn đến đường cùng.
Uông Chí Dĩnh thầm đánh giá dáng vẻ vừa gặp đã khiến người khác yêu thích này của Trịnh Tuyết Dương, rồi anh ta bỗng cảm thấy toàn thân nóng lên.
Cô thực sự là một mỹ nữ vừa xinh đẹp vừa giống như yêu nghiệt, nghe nói ngay cả Thế tử Minh cũng đã cầu hôn cô. Nhưng cô lại ngu ngốc lấy một tên ở rể kém cỏi làm chồng, bỏ qua cơ hội một bước lên mây.
Nghe nói Thế tử Minh vô cùng tức giận khi bị cô từ chối, nếu Trịnh Tuyết Dương lấy người đó thì ai còn dám động vào cơ nghiệp của cô nữa chứ.
Vậy nên Uông Chí Dĩnh rất muốn nhân cơ hội này nếm thử xem tư vị của cô, không chỉ vì cô xinh đẹp như yêu nghiệt mà còn bởi vì Thế tử Minh đã từng nhìn trúng cô, nếu như có thể có mối liên quan với anh ta thì kiếm chác lớn rồi. Nghĩ đến đó thôi Uông Chí Dĩnh liền cảm thấy phấn khích không thôi.
“Trịnh Tuyết Dương, nếu cô đã không muốn nói chuyện yêu đương thì cũng được thôi, chúng ta trực tiếp đi thẳng vào vấn đề đi.”
Nói rồi anh ta vươn tay ra phụ họa: “Ngủ với tôi một đêm tôi sẽ giảm giá 10%, ngủ với tôi năm đêm thì tôi sẽ không tăng một đồng nào hết.
Cô xem, cô chỉ cần dạng chân ra là đã có thể kiếm được bao nhiêu tiền rồi lại không tổn thất gì. Cô sẽ có được trải nghiệm trước nay chưa từng có, quá hời cho cô rồi còn gì.”
Uông Chí Dĩnh vừa nói xong liền bị Trịnh Tuyết Dương hất một cốc trà vào mặt, cô tức giận đùng đùng gắn giọng mång: “Uông Chí Dĩnh, anh cho rằng Trịnh Tuyết Dương tôi đây là loại người gì chứ?”
Uông Chí Dĩnh chậm rãi đứng lên, nhìn Trịnh Tuyết Dương bằng ánh mắt nham hiểm rồi bất ngờ túm lấy tóc cô, lớn tiếng: “Đồ đàn bà đê tiện, cô cho rằng cô là cái thá gì chứ? Một người đàn bà dâm đãng như cô còn giả vờ ngây thơ với tôi?”
“Uông Chí Dĩnh, bỏ ra, nếu không tôi lập tức gọi cảnh sát!