Chàng Rể Quyền Thế

Chương 864



Ngô Kim Hổ không mở miệng nói gì, anh ta chỉ liếc mắt nhìn điếu xì gà chưa cháy được một nửa trong tay mình. Hai tên đàn em của anh ta ra tay đánh người mạnh bạo quá rồi.

Cho đến khi hút điếu xì gà xong, Ngô Kim Hổ mới thở dài một cái, anh ta nói: “Uông Chí Dĩnh, loại tép riu như mày còn không bằng cái rắm trong mắt tạo, nên là giữa chúng ta không có chuyện hiểu lầm gì cả. Gần đây mày làm cái gì, khiến ai phật lòng, chắc là trong lòng mày phải rõ hơn tao chứ nhỉ?” “Không có! Gần đây tôi không có làm mích lòng ai cả, tôi là người làm ăn luôn tuân theo theo quy tắc cũ mà!”

Uông Chí Dĩnh tỏ ra tội nghiệp, lấy lòng Ngô Kim Hổ. “Thế à? Vậy tao sẽ làm cho mày nhớ lại một chút!”

Khi Ngô Kim Hổ lên tiếng, anh ta cùng bước lên đá một cú vào mặt Uông Chí Dĩnh. “Phụt!”

Cả người Uông Chí Dĩnh văng vào vách tường trong phòng, vài chiếc răng rơi ra khỏi mồm, nhưng cũng trong lúc này, anh ta tỉnh táo lại.

Anh ta nhớ ra rồi! Nếu muốn nói đến chuyện làm mích lòng ai, thì chỉ có Trịnh Tuyết Dương!

Nhưng vấn đề là nếu Trịnh Tuyết Dương có thể mời được người như Ngô Kim Hổ, vậy thì tại sao lại bị anh ta ức hiếp? Chuyện này không phù hợp với lẽ thường!

“Anh Hổ, không, ông nội Hổ, tôi dám chắc chắn rằng đây chỉ là hiểu lầm, đảm bảo là anh tìm nhầm người rồi!”

Uông Chí Dĩnh dập đầu như giã tỏi, thật sự là anh ta bị đánh đến nỗi sợ hãi lắm rồi. Tuy rằng đám đàn em của Ngô Kim Hổ đánh đập không đến nỗi làm người ta tàn phế, nhưng Uông Chí Dĩnh bị đánh đau gần chết, anh ta sống an nhàn sung sướng từ lâu, làm sao mà chịu đựng được? “

Nói vậy là mày không phải Uông Chí Dĩnh?” Ngô Kim Hổ tò mò, hiếm khi anh ta tìm nhầm người lắm đấy? “Đúng là tôi!” “Mày làm ngành nguyên vật liệu xây dựng?”

“Đúng thế!”

“Vậy thì đúng rồi! Dẫn nó đi!” Ngô Kim Hổ hờ hững nói

. “Anh Hổ, anh Hổ à, anh không thể lôi tôi đi, sau lưng tôi còn có người khác đấy!” Uông Chí Dĩnh biết nếu anh ta bị Ngô Kim Hổ dẫn đi, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt, không thể không mở miệng van xin ngay lập tức.

“Ồ, sau lưng mày có người à? Mày nói xem, không chừng tao có quen biết người đó đấy?” Mày mặt Ngô Kim Hổ đầy vẻ hiếu kỳ.

“Nhà họ Tô, người sau lưng tôi là gia tộc hạng nhất nhà họ Tô! Tôi chỉ làm việc cho bọn họ, anh Hổ, hôm nay chúng ta đánh nhau xong thì làm bạn bè, hôm khác lúc đám đàn em của tôi đi gặp ông chủ, tôi sẽ giới thiệu anh với người nhà họ Tô được không?”

Uông Chí Dĩnh cúi đầu khom lưng. Hiển nhiên là anh ta cũng có tí khôn lỏi, còn biết kẻ lưu manh đầu đường như Ngô Kim Hổ rất muốn trèo lên cây cổ thụ như nhà họ Tô, vì chẳng những bọn họ giúp anh ta giàu có hơn, mà địa vị của anh ta sẽ lại càng thăng tiến.

Nhưng sau khi nghe thấy ba chữ “nhà họ Tô”, Ngô Kim Hổ lại xì một tiếng, chỉ là một cái nhà họ Tô mà thôi, có gì hay mà làm quen? Lấy bừa bất kỳ những người sau lưng Ngô Kim Hổ ra, ai ai cũng có thân phận khủng bố đến mức có thể dọa người khác chết luôn tại chỗ đấy! “Dẫn đi!”

Sau đó đàn em của Ngô Kim Hổ kéo Uông Chí Dĩnh rời khỏi phòng. Mặt mày Uông Chí Dĩnh trắng bệch, anh ta biết nếu như mình phản kháng thì hậu quả càng thảm thiết hơn.

Uông Chí Dĩnh bị Ngô Kim Hổ lôi đến một căn phòng ngầm dưới tầng hầm rất nhanh, nhưng giờ đây anh ta không dám oán hận một câu nào. Anh ta đã lật luôn lá bài tẩy là nhà họ Tô ra rồi mà Ngô Kim Hổ chẳng thèm để ý, đây đã đủ chứng minh trong chuyện này có vấn đề rồi.

Nhà họ Tô đã không thể bảo vệ được anh ta, nếu bây giờ anh ta không tìm cách làm hòa với Ngô Kim Hổ thì anh ta chết chắc rồi.

Nhưng mà cho dù rơi vào tình cảnh như thế nào, Uông Chí Dĩnh cũng không cảm thấy chuyện này có liên quan đến Trịnh Tuyết Dương, vì anh ta cho rằng Trịnh Tuyết Dương không thể mời được một đại ca như Ngô Kim Hổ đến.

Cho dù Trịnh Tuyết Dương bán anh ta cho Ngô Kim Hổ, nhưng trông một tên đại ca đường phố như Ngô Kim Hổ giống người sẽ ra tay vì một người phụ nữ à? Đừng có nói đùa chứ!

“Coi bộ bây giờ mình quản lý thị trường nguyên vật liệu ở Dương Thành đã làm cho ông lớn kia không vui! Không biết khi nào mình có thể gặp được người đó?”

Mặt mày Uông Chí Dĩnh đầy vẻ ngóng trông, với một kẻ am hiểu luồn cúi như anh ta mà nói, phỏng chừng bây giờ chính là cơ hội trèo lên ông lớn kia đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.