Chàng Rể Quyền Thế

Chương 865



Hai giờ sáng, Bùi Nguyên Minh rời khỏi Đế Cảnh Hoa Viên, đi đến chỗ ở tạm của Ngô Kim Hổ.

Uông Chí Dĩnh được người đưa ra khỏi tầng hầm, anh ta bị thương không nhẹ, nhưng ở trong mắt Bùi Nguyên Minh nó cũng không nghiêm trọng mấy.

Nhìn thấy Uông Chí Dĩnh lúc này còn có thể đứng lên, ánh mắt lạnh nhạt của Bùi Nguyên Minh dừng ở trên người của Ngô Kim Hổ.

Ngô Kim Hổ rùng mình, hoàn toàn không cho Uông Chí Dĩnh có cơ hội nói chuyện.

Lần này Ngô Kim Hổ trực tiếp đạp vào bụng của Uông Chí Dĩnh một cái, đạp mạnh đến mức anh ta bay ra ngoài, lúc thân thể rơi xuống đất còn không ngừng run rẩy.

“Hiểu nhầm..”

“Anh Hổ, lần này đúng là hiểu nhầm thật!” Uông Chí Dĩnh lẩm bẩm nói.

Ở trước mặt của Bùi Nguyên Minh, Ngô Kim Hổ nào dám tùy tiện mở miệng nói chuyện, cho nên lúc này chỉ khoanh hai tay lại, không nói lời nào.

Nhưng Bùi Nguyên Minh lại bước lên phía trước, chân phải từ từ giẫm lên mặt của Uông Chí Dĩnh, lạnh lùng nói: “Anh đã làm gì Trịnh Tuyết Dương rồi?”

Uông Chí Dĩnh hơi ngẩn người ra, hoàn toàn không nghĩ đến sẽ nghe thấy tên của Trịnh Tuyết Dương.

Lúc này anh ta gian nan muốn xoay người, nhưng lại không làm được, chỉ có thể theo bản năng hỏi: “Anh là ai?” “Tôi là chồng của cô ấy.”

Chồng của Trịnh Tuyết Dương? Là cái tên Bùi Nguyên Minh ở rể kia sao?

Lúc này Uông Chí Dĩnh mới nổi giận: “Tôi còn tưởng rằng anh là ai! Còn không phải là một thằng bất lực tới ở rể à? Anh còn dám đánh tôi! Anh có biết tôi là ai không? Anh có biết người đứng sau tôi là ai không?”

Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói: “Anh ở trong mắt tôi chỉ là một tên phế vật mà thôi.”

“Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, hỏi anh một lần cuối cùng, anh đã làm gì Trịnh Tuyết Dương?”

Uông Chí Dĩnh vẫn luôn là một tên bắt nạt kẻ yếu, sao có thể chịu thua trước mặt một thằng ở rể được?

Cho dù đang nằm trên mặt đất, nhưng anh ta vẫn vô cùng kiên cường, nói: “Đồ phế vật, ông đây không phải chỉ nắm tóc cô ta, ép buộc cô ta ngủ với ông đây sao, thế thì thế nào?”

“Ông đây chịu lên giường với người phụ nữ của mày, thì đấy chính là vinh hạnh của mày!” “Mày nên cảm ơn ông đây đấy!”

Ngô Kim Hổ đứng ở bên cạnh, khóe mắt không ngừng run rẩy.

Một tên nhóc vô danh tiểu tốt như thế này lại dám kiêu ngạo như vậy, cũng không biết tên này làm thế nào để sống được đến bây giờ.

Chẳng lẽ tên này không biết rồng lửa đang đứng trước mặt nó, kẻ nào dám động vào sẽ chết sao?

Ánh mắt của Bùi Nguyên Minh cũng dần dần lạnh lùng vô cùng.

Cái tên rác rưởi này không những dám chạm tay vào Trịnh Tuyết Dương, còn muốn nhúng chàm cô ấy?

Có điều lúc này Bùi Nguyên Minh cũng không vội vàng ra tay mà chỉ lạnh lùng nói: “Cô ấy đã từng xúc phạm anh, hay đã từng làm gì có lỗi với anh không? Nếu tôi nhớ không nhầm thì lúc trước anh còn muốn xin được làm nơi cung cấp nguyên vật liệu cho khu du lịch núi Bạch Vân mà.”

“Nếu không có cô ấy giúp đỡ thì anh đã sớm phá sản rồi!”

“Sao anh dám đối xử với cô ấy như vậy? Là do ai sai khiến?”

Nếu như đúng là có người ở sau lưng sai khiến thì Bùi Nguyên Minh cũng không ngại để cho người kia bốc hơi khỏi thế giới này. Uông Chí Dĩnh thấy Bùi Nguyên Minh vẫn chưa động chạm gì mình, cho rằng Bùi Nguyên Minh biết sợ, lúc này càng kiêu ngạo hơn, nói: “Vì sao tao lại phải cần người khác sai khiến?

Mày có biết sau lưng ông là người nào không? Cái đồ phế vậy như mày hoàn toàn không thể tưởng tượng được đâu!”

“Sau lưng ông đây chính là nhà họ Tô – gia tộc hàng đầu của Dương Thành! Mà nhà họ Tô cũng đã để cho tao xử lý việc buôn bán trong thị trường nguyên vật liệu rồi ở thành phố này rồi!”

“Cho nên ông đây là vua của thị trường nguyên vật liệu ở đây đấy!”

“Người phụ nữ của mày không biết thân phận của ông, dù sao ông đây cũng chỉ chơi chơi cô ta mà thôi, nhưng cô ta lại dám hất nước trà lên mặt tao? Cô ta cho rằng mình là ai chứ?”

“Tao cảnh cáo mày, tốt nhất mày nên quay về bảo cô ta phải thỏa mãn yêu cầu của tao!”

“Nếu như không thì tao đảm bảo toàn bộ Dương Thành sẽ không có chỗ nào dám cung cấp nguồn hàng cho cô ta đâu!”

“Đến khi đó hạng mục khu du lịch ở núi Vân Bạch thất bại, chẳng những cô ta phải phá sản, mà mày cũng sẽ không thể nào ăn cơm mềm được nữa đâu!”

Rõ ràng ở trong mắt của Uông Chí Dĩnh, bây giờ anh ta đã nắm được mạng sống của Trịnh Tuyết Dương ở trong tay.

Sự sống chết của khu du lịch núi Vân Bạch đã nằm trong tay anh ta, một thằng phế vật như Bùi Nguyên Minh thì có thể làm gì được anh ta chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.