Chàng Rể Quyền Thế

Chương 867



“Làm việc cũng không tệ, cái tên phế vật kia có xuất hiện không?”

Bùi Hạo Nhiên lạnh lùng mở miệng.

Khi nói đến hai chữ phế vật, giọng nói của anh ta có chút run rẩy, có điều những người bên cạnh anh ta lại không phát hiện.

Cho dù muốn ra tay với Bùi Nguyên Minh thì Bùi Hạo Nhiên cũng không dám để cho những người bên cạnh biết được thân phận thực sự của Bùi Nguyên Minh.

Bởi vì cho dù tên kia lấy thân phận nào ra thì cũng đủ để khiến người khác khiếp sợ. “Cậu đang nói đến cái tên bất lực kia? Cái tên Bùi Nguyên

Minh ở rể sao?” “Anh ta xuất hiện đúng như dự đoán của cậu, có điều anh ta không ra tay với tôi, tôi cảm thấy việc Ngô Kim Hổ thả tôi rời đi cũng là do tên kia sắp xếp.”

“Theo như lời của cậu thì có thể tên kia là người phát ngôn của một ông lớn nào đó.”

Bùi Hạo Nhiên hơi gật đầu, anh ta vươn ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng gõ vào tay vịn của xe lăn, sau đó mới khẽ cười nói: “Người này suy tính cẩn thận, không có bằng chứng cuối cùng xác nhận anh là người của nhà họ Tô thì sẽ không tùy tiện làm ra hành động nào.”

“Nếu đã vậy thì mấy người tặng cho cậu ta một món quà lớn đi, để cho cậu ta và nhà họ Tô không chết không ngừng.” “Vâng!”

Một đám cấp dưới đều đứng khoanh tay lại, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng.

Cậu Hạo Nhiên không hổ danh là cậu Hạo Nhiên, cho dù bây giờ không khác gì tàn phế nhưng cũng có thể bày mưu lập kế, giành được chiến thắng.

Rất nhanh đã có người đi đến đẩy xe lăn của Bùi Hạo Nhiên rời đi.

Giữa sân, một người đàn ông trên mặt có vài vết sẹo do dao cứa, trên người mặc tây trang màu trắng đi đến, vươn tay vỗ bả vai của Uông Chí Dĩnh, nói: “Chí Dĩnh, nếu cậu Hạo Nhiên đã giao nhiệm vụ cho chúng ta thì chúng ta nên hợp tác thật tốt với nhau.”

Nhìn thấy người đứng trước mặt này, toàn thân Uông Chí Dĩnh run rẩy.

Tuy người đàn ông này không phải nhân vật gì nổi danh ở Dương Thành, nhưng lại là đại ca của mảnh đất màu xám này, được mọi người gọi là Tiểu Huy Khánh. “Anh Khánh, mọi chuyện tùy anh chỉ thị”

Ở bên ngoài mảnh đất màu xám, có một chiếc xe Lexus đậu ở ven đường.

Cửa xe mở ra, một người ngồi ở vị trí bên cạnh, dường như đang thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.

Chỉ tiếc chỗ này là một vùng khỉ ho cò gáy, lấy đâu ra cảnh đẹp mà thưởng thức? Một lát sau có người đẩy xe lăn lại đây.

Bùi Hạo Nhiên nhìn chằm chằm vào Bùi Sâm La trước mặt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Một lúc lâu sau, Bùi Hạo Nhiên mới vẫy tay bảo những người đứng sau rời đi, chính mình đẩy xe lăn đi đến chỗ Bùi

Sâm La.

Đôi mắt của cặp anh em song sinh lúc này mới đan xen vào nhau.

Đợi một lúc, Bùi Hạo Nhiên mới thở dài một hơi, nói: “Sâm La, anh hai đã sắp đến Đà Nẵng, hơn nữa còn mang theo nhà họ Lý ở Cảng Thành cùng đến.”

“Mà người kia vẫn còn đang ở Đà Nẵng nghỉ ngơi an nhàn, chúng ta thực sự phải tranh vũng nước đục này sao?”

Bùi Sâm La nhẹ giọng nói: “Tôi hiểu ý của anh, anh đang muốn để hai chúng ta rửa tay chậu vàng, rời khỏi giang hồ?”

Con mắt duy nhất của Bùi Hạo Nhiên đầy khói mù: “Có gì không được sao? Chỉ cần số tiền lúc trước chúng ta vớt được ở gia tộc họ Bùi cũng đủ để chúng ta sống mười đời ở nước ngoài.

” “Bây giờ gia tộc họ Bùi đã sớm không còn tồn tại nữa, vậy thì hai chúng ta khổ sở cổ thủ ở Đà Nẵng còn có ý nghĩa gì chứ?”

Bùi Sâm La cười: “Hạo Nhiên, tôi và anh đều biết rõ người kia còn đáng sợ gấp vạn lần so với tưởng tượng của chúng ta”

“Không phải là tôi không làm gì trong mấy ngày qua, mà chỉ nhờ người ra nước ngoài tìm hiểu những chuyện mà anh ta đã làm trong ba năm qua.”

“Tổng giáo đầu của Doanh trại Quý Đức? Đó chỉ là một góc của núi bằng mà thôi.”

“Chỉ cần người kia không chết thì chúng ta muốn đi ra nước ngoài dưỡng lão cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi.”

“Hơn nữa, cho dù chúng ta muốn chạy thì sao nào, anh cảm thấy ông cụ, Bùi Văn Kiên và Bùi Diễm Lan sẽ đồng ý sao?”

Bùi Hạo Nhiên nhíu mày: “Thực sự không thể rời khỏi giang hồ sao?”

Bùi Sâm La thở dài: “Người chính là giang hồ, nơi nào có người nơi đó chính là giang hồ, chúng ta sao có thể rời khỏi được?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.