Chàng Rể Quyền Thế

Chương 879



“Thế thì đã làm sao?”

“Thế tử Minh căn bản cũng không coi trọng cô lắm. Cô đi theo anh ta nhiều năm như vậy, cũng không có lấy nổi một danh phận.” “Nhưng bây giờ đã khác rồi, hiện tại Thế tử Đức lại coi trọng cô, cô nên trân quý cơ hội này mới đúng.” “Người ta không chê cô hư hỏng là tốt lắm rồi. Cô nên trở về thắp nhang cầu nguyện, thế mà còn nói không muốn gả cho nhà người ta!” “Cô còn mặt mũi sao?”

Nghe mấy lời của Hạ Thanh Viên, những người nhà họ Hạ khác đều nhao nhao gật đầu.

Bọn họ hướng ánh mắt về phía Hạ Vân, giống như đang nhìn một một tòa núi vàng núi bạc vậy.

Bởi vì chỉ cần Hạ Vân chịu gả cho Lý Thành Đức. Trong chuyện này, lợi ích đối với nhà họ Hạ sẽ ngoài sức tưởng tượng. “Hạ Vân, không phải chị dâu gây khó dễ cho cô, mà là phụ nữ phải tự biết thương lấy chính mình…” “Hơn nữa cô cứ luôn có tâm niệm với Thế tử Minh đi. Cách đây mấy ngày không phải anh ta ở trước mặt mọi người đã cầu hôn một người con gái khác hay sao? Kết quả còn bị từ chối.” “Nhưng dù anh ta có bị người ta từ chối đi chăng nữa, anh ta cũng không hề cân nhắc đến cô.” “Hạ Vân. Xem như cô không suy nghĩ cho nhà họ Hạ, thì cũng suy nghĩ cho bản thân cô đi chứ.” “Thanh xuân và dung mạo của phụ nữ đều có thời hạn bảo hành.” “Mà điều mấu chốt ở đây là bỏ qua cơ hội lần này, cô có muốn gặp lại người đàn ông ưu tú như vậy cũng không dễ dàng nữa đâu.” “Nghe lời chị dâu, bây giờ cô về từ chức ngay đi, sau đó ăn mặc thật xinh đẹp, nửa tháng nữa đồng ý lời cầu hôn của Thế tử Đức tại tiệc tối của nhà họ Hạ chúng ta. Bằng cách này, cô sẽ lập tức trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.” Giờ phút này, Hạ Thanh Viên và Triệu Anh Thy vợ của anh ta, đều tỏ vẻ quan tâm tới người em gái này mà tỏ ra thương xót.

Dĩ nhiên, cô ta cùng với Hạ Thanh Viên, kẻ xướng người họa, có thể phối hợp vô cùng nhịp nhàng.

Ánh mắt của người nhà họ Hạ đều đặt lên người của Hạ Vân, chờ đợi giây phút cô ta đồng ý.

Thế nhưng, Hạ Vân không hề lên tiếng, ánh mắt của cô ta lãnh đạm đến cực hạn.

Hạ Trung Hưng nhìn vẻ mặt ương bướng của cô ta, trong lòng khẽ thở dài.

Ông ta tuy là chủ nhà của nhà họ Hạ ở Đà Nẵng, nhưng vấn đề ở đây là, nhà họ Hạ ở Đà Nẵng cũng chỉ là chi nhánh của nhà họ Hạ ở Yên Kinh mà thôi.

Một số thành viên trong dòng họ Hạ ở Yên Kinh đều có chỗ dựa.

Mà nhà họ Hạ ở Yên Kinh lại quá mạnh, cho dù Hạ Trung Hưng là người đứng đầu nhà họ Hạ ở Đà Nẵng, đôi khi cũng không ép được bọn họ.

Cho nên, giờ phút này, ông ta không hề mở miệng.

Đương nhiên, có có một nguyên nhân. Hạ Trung Hưng có chút phỏng đoán đối với thân phận của Bùi Nguyên Minh. Ông ta thấy rằng, Bùi Nguyên Minh quá nguy hiểm.

Cho nên ông ta mới vô cùng hy vọng cháu gái của mình có thể rời khỏi Bùi Nguyên Minh.

Trầm mặc một lúc lâu, Hạ Trung Hưng mới thở dài, nói: “Hạ Vân, không phải ông nội không cho cháu cơ hội. Cháu nhớ kỹ cho ông, cháu chỉ có nửa tháng thôi.” “Nửa tháng sau, nếu như Bùi Nguyên Minh cậu ta bằng lòng tới đây cùng với cháu. Bất kể là có cho cháu một thân phận gì hay không, ông đều chấp nhận cậu ta.” “Thế nhưng, nếu như cậu ta không có dũng khí bước chân vào đại viện nhà họ Hạ, thì cháu phải cắt đứt quan hệ với cậu ta.” “Cháu không đồng ý!” Vẻ mặt Hạ Vân vừa ủy khuất vừa quật cường. “Hạ Vân, cháu ở nhà họ Hạ, vừa là vinh dự nhưng cũng là trách nhiệm. Cháu đã mang cái danh nhà họ Hạ thì cháu sẽ phải sống vì nhà họ Hạ!” “Nếu không làm được những gì ông vừa nói, dù cháu có tự sát đi chăng nữa, ông cũng sẽ đem thi thể của cháu gả cho nhà họ Lý!”

Hạ Trung Hưng trầm giọng mở miệng, sau đó quay người rời đi, không đành lòng nhìn vẻ mặt của Hạ Vân.

Còn người nhà họ Hạ, ai nấy đều vô cùng hí hửng. “Đúng, nên là như thế. Cho dù cô có chết đi, cùng phải gả cho Thế tử Đức.” “Đây chính là vận mệnh của cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.