Chàng Rể Quyền Thế

Chương 880



Trong trường trung học phổ thông Dương Thành. Lúc này Trịnh Khánh Vân đang cúi đầu chạy thật nhanh, giống như đang chạy trốn.

Nhưng cô ta. vừa mới chạy tới cổng đã bị mấy cô gái khác chặn lại. “Trịnh Khánh Vân, mày chạy đi đâu mà nhanh như vậy? Chẳng lẽ mày có hẹn đi kiếm tiền với một ông chú nào đó à?” “Đúng là nhìn không ra mà! Bình thường mày giống như một cô gái ngoan ngoãn, ai theo đuổi mày, mày cũng không đồng ý, không ngờ lại là loại phụ nữ dâm đãng, dùng cách thức này để kiếm tiền.” “Nếu mày thiếu tiền thì có thể nói với bọn tao. Bọn tao có thể trợ cấp cho mày, mày cần gì phải chà đạp chính mình như thế?”

Mấy cô gái này có quan hệ rất tồi tệ với Trịnh Khánh Vân.

Nhất là từ khi trải qua chuyện ở karaoke kia, các bạn nam trong lớp đều không lọt vào mắt Trịnh Khánh Vân, trong lòng cô ta chỉ có anh rể thôi, cho nên mấy ngày nay cô ta đã từ chối không ít chàng trai ưu tú.

Chính vì lý do này, mà mấy cô gái khác không ngừng căm ghét cô ta.

Mọi người đều tìm cơ hội, hận không thể một cước đá bay Trịnh Khánh Vân ra khỏi trường. “Tôi thiếu tiền từ lúc nào? Tôi đang sở hữu một căn nhà trong Đế Cảnh Hoa Viên, sao có thể thiếu tiền được chứ?” “Hơn nữa cho dù tôi thiếu tiền cũng không liên quan gì đến các cô, mời các cô tránh ra!” Trịnh Khánh Vân không muốn nói nhiều với mấy cô gái này. “Trịnh Khánh Vân, tao khuyên mày nên ngoan ngoãn thôi học đi, có ai mà không biết mày hoàn toàn không phải là người ở Dương Thành, mà là đứa tới từ nông thôn cơ chứ!” “Mày như vậy mà cũng dám nói mình đang sở hữu một căn nhà ở Đế Cảnh Hoa Viên à? Mày có biết xấu hổ không thế?” “Mọi người, nói không chừng người ta sống trong Đế Cảnh Hoa Viên thật đấy, chỉ cần ở đó có một ông chú, chẳng phải là được rồi sao?” Mấy cô gái khác đều liên tục cười nhạo, theo bọn họ thấy, đây là cơ hội tốt nhất để đuổi Trịnh Khánh Vân đi. “Đúng rồi, Trịnh Khánh Vân, mày biết tại sao gần đây mọi người đều nói mày là người phụ nữ dâm đãng không? Đó là vì bọn tao đã cho mọi người xem thứ này!” Đúng lúc này, một cô gái trong số đó lấy điện thoại ra, mở một đoạn video cho Trịnh Khánh Vân xem.

Mặc dù cách rất xa, nhưng Trịnh Khánh Vân vẫn có thể nhìn ra, mình đang ngồi trên ghế phụ xe Rolls Royce.

Mà người đàn ông ngồi trên ghế lái thì không nhìn thấy rõ, nhưng Trịnh Khánh Vân đã nhớ ra, có lẽ lần trước lúc anh rể chở mình đi ra ngoài đã bị người khác chụp được.

Nhưng vấn đề ở đây là, cô ta không thể giải thích chuyện này được.

Một nữ sinh cấp ba ngồi ghế phụ xe Rolls-Royce, rồi cười nói vui vẻ, nếu để người khác nhìn thấy video này, cô ta thật sự có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội. Đúng lúc này, có một cô gái đi tới, túm lấy tóc Trịnh Khánh Vân, rồi cười nói: “Trịnh Khánh Vân, thấy mày đáng thương như vậy, bọn tao sẽ cho mày một cơ hội.” “Chỉ cần mày ngoan ngoãn nghe lời, bọn tao sẽ xóa đoạn video này, hơn nữa còn đứng trước lớp giải thích giúp mày, thế nào?” “Được, chỉ cần cô chịu xóa đoạn video này, cô muốn gì cũng được, cô muốn bao nhiêu tiền thì cứ nói!”

Trịnh Khánh Vân cho rằng đối phương nhắm vào tiền, cho nên lúc này cô ta vẫn khá bình tĩnh. “Ha ha ha, mày cảm thấy Tô Thiên Oánh tạo là người thiếu tiền à?”

Cô gái này cười rất vui vẻ, rõ ràng khuôn mặt rất xinh đẹp, nhưng tâm địa lại ác độc như rắn rết.

Huống hồ, cô ta nhắm vào Trịnh Khánh Vân cũng là có nguyên do.

Ba mẹ của mấy cô gái bên cạnh đều là cấp dưới của nhà họ Tô.

Vì liên quan đến Tập đoàn Thiện Nhân, nên tạm thời công ty của Trịnh Tuyết Dương vẫn chưa có ai dám động đến.

Do đó bây giờ mục đích chính của mấy người này là ra sức nhắm vào người Trịnh Khánh Vân.

Chỉ sợ đây là điều mà Bùi Nguyên Minh không thể ngờ tới. “Thế này đi, mày quỳ xuống nói mình là đồ đê tiện để cho bọn tao quay lại, thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.