Chàng Rể Quyền Thế

Chương 884



Nghe thấy những gì mẹ của Tôn Minh Triết nói xong, một cô giáo quyến rũ gợi cảm như Lý Tuyết Vân cũng tức giận đến mức run rẩy cả người. Vì cô ta có một đôi mắt đào hoa, hơn nữa vóc người cũng rất khá, tính cách dịu dàng dễ làm cho người ta động lòng, ngoài kia vẫn có một vài lời đồn nhảm nhí về cô ta. Nhưng mà Lý Tuyết Vân luôn giữ mình trong sạch, cô ta. lớn đến từng tuổi này rồi nhưng chưa từng yêu đương với ai bao giờ, làm sao có thể bị người khác nuôi lén được chứ?

Giờ phút này, Lý Tuyết Vân không nhịn được nữa, bèn nói: “Mẹ Tôn Minh Triết ạ, chị làm ơn nói chuyện tôn trọng tôi chút! Vừa há mồm là ăn nói lung tung, chị không có chứng cứ mà dám nói như vậy, tôi kiện chị tội phỉ báng đấy!”

“Kiện tôi?

Cô kiện đi!”

Dáng vẻ mẹ của Tôn Minh Triết y hệt một người đàn bà chanh chua: “Nếu cô không phải người phụ nữ hư hỏng thì tại sao phải bao che cho con bé Trịnh Khánh Vân hèn hạ kia?

Là vì có loại giáo viên không biết giữ mình trong sạch như cô nên mới dạy dỗ ra cái loại học sinh như thế! Cô còn dám kiện tôi à?

Cái đồ không biết xấu hồ!”

Lý Tuyết Vân tức giận đến mức run lên, cô ta nắm được đại khái chuyện gì đã xảy ra. Đó chỉ là chuyện tranh giành người yêu của các học sinh với nhau, không ảnh hưởng đến ai cả. Nhưng mà bây giờ vào miệng mẹ của Tôn Minh Triết lại biến thành Trịnh Khánh Vân là con bé hư đốn, mà ngay cả cô ta cũng bị mắng.

“Đủ rồi!”

Hiệu trưởng ngồi ở phía sau nhíu mày lại: “Cô Tuyết Vân, chuyện chấm dứt ở đây đi, bọn tôi đã có quyết định rồi!”

Nghe ông ta nói vậy, mặt mày Lý Tuyết Vân đầy vẻ buồn bã. Cô ta rất muốn giúp Trịnh Khánh Vân nhưng cô ta chỉ là một giáo viên mà thôi, năng lực của cô ta có hạn. Bây giờ cô ta chính là Bồ Tát bùn qua sông, còn khó bảo vệ bản thân mình nữa là.

“Tôi nói cô này, mặt cô mọc một đôi mắt đào hoa thì đừng có học đòi theo người ta làm giáo viên! Cứ làm vợ bé không được à?

Cho dù cô mặt dày làm giáo viên thì cứ ngoan ngoãn lấy tiền lương không tốt ư?

Tò mò tọc mạch xen vào chuyện của người khác! Cô có khả năng đó hả?

Tôi có quen biết với vài vị trong ban giám hiệu, muốn đuổi cô đi chỉ cần một câu thôi!”

Mẹ của Tôn Minh Triết hết sức hả hê, bà ta cảm thấy Lý Tuyết Vân quá đẹp, xuất phát từ lòng ghen tị, trong lòng bà ta rất là khó chịu. Bây giờ khó khăn lắm bà ta mới tìm được cơ hội chèn ép Lý Tuyết Vân, làm sao mà bà ta bỏ qua được chứ?

Thậm chí trong nháy mắt thoáng qua, bà ta đã suy nghĩ ra bốn, năm cái kế hoạch độc ác giết chết Lý Tuyết Vân.

Ngay khi bà ta định tiếp tục lên tiếng, bất chợt một tiếng “rầm” vang lên, cửa phòng họp bị mở toang ra. Sau đó, hai người Bùi Nguyên Minh và Trịnh Khánh Vân cùng sánh vai bước vào. Vào lúc này, đám người của hiệu trưởng khá là hoảng sợ, dẫu sao bọn họ cũng đã sống an nhàn sung sướng từ lâu, đã bao giờ trông thấy tình cảnh này đâu?

Nhất là ba mẹ của Tôn Minh Triết, vốn dĩ trong lòng của hai người này có tật giật mình, bấy giờ vừa nghe thấy tiếng động là sợ đến độ hơi run lên. Nhưng sau khi trông thấy người vừa bước vào là Trịnh Khánh Vân, cả đám người này lập tức giận run người.

“Con bé hư đốn hèn hạ, ai cho phép mày bước vào phòng họp?

Mày có biết đây là chỗ nào không?”

Ngay lúc này, mẹ của Tôn Minh Triết chỉ vào Trịnh Khánh Vân mà chỉ trích. Trịnh Khánh Vân lạnh lùng liếc nhìn bà ta một cái, nếu là vào lúc bình thường, có lẽ cô ta còn sợ người đàn bà này ba phần, nhưng bây giờ anh rể đang đứng bên cạnh cô ta, cô ta còn sợ gì nữa?

Anh rể nhà mình là ai, Trịnh Khánh Vân hiểu rõ trong lòng mà.

Anh rể thích khiêm tốn cũng không đồng nghĩa với việc con mèo con chó có thể nhảy nhót kiêu căng trước mặt anh ấy.

“Các người đang thương lượng chuyện đuổi học Khánh Vân à?”

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng lên tiếng.

“Thằng lưu manh, mày là cái thá gì chứ?

Đây là chỗ mà mày có thể bước vào à?

Mau cút nhanh đi! Bảo vệ đâu! Sao còn chưa kéo người này đi!”

Mẹ của Tôn Minh Triết chỉ vào Bùi Nguyên Minh mà chửi ầm lên, bà ta cực kỳ hung hăng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.