Chàng Rể Quyền Thế

Chương 891



Bên ngoài hội trường lớn, ở đó tất cả giáo viên và học sinh đều đang bàn tán ầm ĩ.

“Đây là muốn làm gì vậy chứ?”

“Có thể là muốn trực tiếp tuyên bố đuổi Trịnh Khánh Vân đi ấy mà! Dù sao cô ta cũng bôi đen trường học của chúng ta rồi!”

“Hơn nữa cái chú lớn kim chủ của cô ta còn lái xe vào trường học của chúng ta nữa, chắc chắn là do cô ta xúi giục rồi!”

“Nghe nói dáng vẻ của cô gái này rất đẹp, thế nhưng nghĩ không ra lại đúng là một con người để hèn đấy.”

Bọn người Tô Thiên Oánh đến sớm nhất, bọn họ đi thẳng đến vị trí hàng đầu tiên, bởi vì bọn họ đều hi vọng rằng Trịnh Khánh Vân sẽ rơi vào kết cục như thế này. Thậm chí Tô Thiên Oánh còn yêu cầu người ta gửi ngay chiếc điện thoại mới đến, cô ta chuẩn bị quay clip lại, đem về nhà từ từ mà thưởng thức! “Cái đồ đê tiện Trịnh Khánh Vân này, cô ta cho là tìm kim chủ thì có thể giải quyết công bằng chuyện này sao?

Nhưng mà căn bản cô ta cũng không biết được mọi chuyện ở trong cái trường cấp ba Dương Thành này đều do nhà họ Tô quyết định!”

“Một khoảnh khắc kia chúng ta ra tay thì kết cục của cô ta đã được định đoạt rồi!”

“Vừa mới nảy tên ngốc đó không phải rất kiêu ngạo sao?

Còn trực tiếp bẻ gãy điện thoại của cô chủ lớn cậu nữa, sau đó còn lái xe tiến vào trường học, bây giờ chắc hẳn anh ta phải biết được trường học của chúng ta lợi hại như thế nào rồi?”

“Đối phó loại rác rưới này, để chủ tịch ra mặt không được sao, vì sao còn phải để cho người đứng đầu với người đứng thứ hai của hệ thống giáo dục đến chứ?”

“Đến cũng tốt thôi, loại nhà giàu mới nổi này, có vài đồng tiền thì liền coi chính mình là đệ nhất thiên hạ rồi! Quả thật là ở trước mặt những gia tộc lớn như chúng ta, đến cái rắm anh ta cũng không phải nữa!”

“Tôi rất hiểu kì là cuối cùng tâm trạng hiện giờ của anh ta là gì!”

“Vì tiện nhân Trịnh Khánh Vân này có đáng giá không?”

Lúc này, Bùi Nguyên Minh cùng với Trịnh Khánh Vân đi đến trước đài hội nghị.

Không ít người ủng hộ Tô Thiên Oánh đã bắt đầu lớn tiếng trào phúng.

“Trịnh Khánh Vân, cô đúng là làm mất hết mặt mũi của trường cấp ba Dương Thành chúng ta mà, còn không mau xéo nhanh một chút đi!”

Tô Thiên Oánh cười lạnh mở miệng nói.

Những người nịnh nọt ở bên người cô ta cũng bắt đầu phụ họa theo, cả đám đều chỉ vào Trịnh Khánh Vân mắng cô ta không biết xấu hổ.

Bởi vì thân phận Tô Thiên Oánh quá mức đặc biệt, tồn tại ở trường cấp ba Dương Thành giống như công chúa, cho nên khi cô ta chỉ vào Trịnh Khánh Vân mà mắng, những người khác tự nhiên cũng sẽ không khách khí, đều bị cuốn theo cảm xúc của cô ta.

Vừa chỉ mới một lát, Trịnh Khánh Vân đã biến thành mục tiêu chỉ trỏ của cả ngàn người, thậm chí còn có người nhảy ra nói rằng hẳn là cô ta nên bị nhét vào lồng heo ngâm xuống nướ!

cTrịnh Khánh Vân nghe được những lời mắng người này, sắc mặt vô cùng khó coi. Cô ta vốn dĩ không làm sai cái gì, lại bị những người gọi là bạn học này chỉ mũi mắng!

Nếu như không phải anh rể đến giúp mình rửa sạch oan khuất, chỉ sợ bản thân mình sẽ bị những người này ép cho nhảy lầu.

“Các người nói đủ chưa?

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nhìn xuống dưới đài một chút.

“Đương nhiên là chưa rồi! Cô ta có thể làm ra chuyện không có liêm sỉ sao chúng tôi không thể nói chứ?”

“Bây giờ tôi cũng đang rất hối hận, vì sao lúc trước cô ta chuyển trường, lại phải để cô ta bước vào trường của chúng tôi!”

Tô Thiên Oánh khoanh tay, một mặt trào phúng mở miệng nói.

“Còn anh nữa, vừa nảy anh dám làm hư điện thoại di động của tôi, còn siết cổ tôi nữa, anh chờ xem! Hôm nay anh có thể toàn tay toàn chân đi ra khỏi trường cấp ba Dương Thành được thì Tô Thiên Oánh tôi sẽ lập tức theo họ anh.”

Bùi Nguyên Minh nở nụ cười, một học sinh nhỏ cũng dám uy hiếp mình?

Anh thật sự không có tức giận, mà nhàn nhạt quét mắt qua Tô Thiên Oánh một chút, nói: “Cô không xứng”

Anh không có nói bừa, đúng thật là Tô Thiên Oánh không có tư cách mang họ Bùi.

Có điều thái độ nhẹ nhàng như mây gió này của anh lại làm cho toàn thân cô công chúa nhỏ này run rẩy.

Nếu như không phải có một chút bóng ma tâm lý với Bùi Nguyên Minh, cô ta đã muốn trực tiếp đánh người rồi.

Ngay lúc này, đám người Châu Kiến Bình cũng lục đục đi lên đài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.