Chàng Rể Quyền Thế

Chương 898



Thấy mọi người đã đến, Vương Thái Hợp cười nói: “Thời gian không còn nhiều, chúng ta mau đi thôi. Sau khi giải quyết xong chuyện này tôi còn phải quay lại họp bàn về việc sẽ cho ai đảm nhận vị trí lãnh đạo đứng thứ đầu và vị trí thứ hai trong hệ thống giáo dục Dương Thành.”

Hiển nhiên dù chưa nhìn thấy đám người của Châu Kiến Bình nhưng Vương Thái Hợp đã quyết định đá anh ta đi.

“Vậy thì phải làm phiền ông Thái Hợp rồi!”

Trên mặt Tô Quốc Cường tràn đầy ý cười. Ngay sau đó xe của ông ta chạy tới, đoàn người gần như lao thẳng về phía trường cấp ba Dương Thành.

Tại cổng trường, nhiều người há hốc mồm khi thấy cảnh một hàng dài xe Audi A6 lao tới.

Lại sắp xảy ra chuyện gì thế?

“Tôi nghe nói người đứng thứ hai ở Dương Thành là Vương Thái Hợp và người đứng đầu sở cảnh sát Dương Thành đều đã đến rồi!”

“Trời ạ! Quả nhiên có thể khiêu khích bất cứ ai trong trường cấp “Ông Tô Quốc Cường cũng tới!”

Dương Thành nhưng tuyệt đối không thể khiêu khích công chúa Tô Thiên Oánh của chúng ta!”

“Thật là đáng sợ! Mặc dù những người này chỉ mang theo tài xế và thư ký nhưng họ đại diện cho chính phủ đấy!”

“Ai dám động vào họ chứ?”



Lúc này, có rất nhiều học sinh trong hội trường trường cấp ba Dương Thành cũng đã nhận được tin tức.

Tô Thiên Oánh và người của cô ta biết được tin ông Tô Quốc Cường đã tới, ngoài ra Vương Thái Hợp và những người khác cũng đến thì đều cười lạnh liên tục. Trịnh Khánh Vân nghĩ rằng chỉ cần tìm một người thế hệ thứ hai giàu có, sau đó mời đám người đứng đầu hệ thống giáo dục Dương Thành như Châu Kiến Bình đến đây làm chỗ dựa cho mình là có lật trời lên hay sao?

Chỉ đáng tiếc quyền lực của nhà họ Tô vượt quá sức tưởng tượng của họ!

Thể nào gọi là ếch ngồi đáy giếng?

Chính là như thế này đây! “Chỉ sợ hôm nay Trịnh Khánh Vân sẽ xong đời! Không chỉ bị đuổi ra ngoài, kim chủ phía sau cô ta cũng có thể phải bị tóm luôn!”

“Haizz, người giàu có thể hệ thứ hai này thật là xui xẻo. Trêu chọc người nào mà không được, vậy mà lại khiêu khích công chúa của chúng ta. Quả thực là không biết viết chữ chết thế nào mà!”

“Nhưng tôi phải cảm ơn anh ta. Nếu không thì chúng ta làm sao có cơ hội gặp gỡ nhiều nhân vật lớn như vậy trong ngày thường kia chứ?”

Khi lời này vừa dứt, xung quanh vang lên một tràng cười vang. Rõ ràng trong mắt những người này, Bùi Nguyên Minh và những người khác đều phải chết.

Trên đài hội nghị.

Bùi Nguyên Minh chắp tay sau lưng, bình thản chờ đợi.

Trịnh Khánh Vân không khỏi có chút lo lắng, nói: “Anh rể, hay là bỏ qua đi.”

“Nhà họ Tô không kém hơn nhà họ Thanh chút nào!”

Ý của cô ta rất đơn giản. Ý là Bùi Nguyên Minh còn không thể chọc giận nhà họ Thanh, huống chi là nhà họ Tô?

Bùi Nguyên Minh cười nói: “Đừng lo lắng, chỉ là một nhà họ Tô mà thôi. Còn chưa đủ để tôi đặt vào mắt.” Nghe anh nói như thế, Trịnh Khánh Vân thở dài.

Ngay sau đó, có tiếng ầm ầm bên ngoài hội trường lớn. Sau đó cửa phòng hội trường bị đẩy ra, Tô Quốc Cường là người bước vào đầu tiên.

Mục đích của ông ta hôm nay rất rõ ràng, đó là giải quyết dứt điểm chuyện của ngày hôm nay và lấy lại uy quyền của nhà họ Tô ở trường cấp ba Dương Thành.

Bất cứ ai dám cản đường của ông ta sẽ bị ông ta nghiền nát cho đến chết!

Vào lúc họ nhìn thấy biểu cảm của Tô Quốc Cường, vẻ mặt của Châu Kien Bình và Tiền Đổng Trác có chút thay đổi.

Đến khi nhìn thấy mấy người đi phía sau ông ta, sắc mặt Châu Kiến Bình tối sầm lại.

“Người đứng thứ hai Dương Thành, Vương Thái Hợp…”

“Người đứng đầu sở cảnh sát Dương Thành, Lý Vân Bằng!”

“Người đứng đầu khu vực nội thành Dương Thành..”

Nhìn thấy những nhân vật có quyền lực này, Châu Kiến Bình và Tiền Đổng Trác đều hãi hùng khiếp vía.

Trong bộ máy hành chính Dương Thành, những người này thuộc nhóm những người chỉ cần tuy tiện động chân đã có thể tạo ra địa chấn khắp Dương Thành.

Thể mà hôm nay họ thực sự đã đến đây rồi!

Mặc dù Châu Kiến Bình và Tiền Đổng Trác là nhân vật nói một không nói hai trong hệ thống giáo của Dương Thành nhưng khi bọn họ đứng trước mặt những người này thì hoàn toàn không đáng nhắc đến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.