Chàng Rể Quyền Thế

Chương 903



Bùi Nguyên Minh cười: “Nếu nói như vậy là cô không có ý định xin lỗi đúng không?" “Đương nhiên là không! Cả đời này cũng không có khả năng Anh đừng hòng nghĩ vậy nữa!”

Bùi Nguyên Minh lại nhàn nhạt nhìn Tô Quốc Cường rồi nói: “Nuôi nhưng không dạy, là lỗi của người làm ba, ông quỳ xuống xin lỗi thì tôi còn có thể miễn cưỡng chấp nhận

Tô Quốc Cường vốn muốn yên lặng, nhưng nghe được lời này thì vô cùng tức giận.

Trong nhà họ Tô, ông ta có địa vị rất cao, đi đến đâu thì người ngoài cũng vô cùng khách sáo, lịch sự.

Cho dù là đứa con rể trước mặt đây có chút bối cảnh, nhưng dựa vào đâu mà bắt ông ta quỳ xuống chứ? Lúc này, Tô Quốc Cường lạnh giọng đáp: “Thắng ở rể như anh có tư cách gì bắt tôi quỳ xuống?" "Hơn nữa còn bắt chúng tôi đi xin lỗi một con đĩ, con tiện nhân ấy sao?" "Đúng đúng đúng! Không thể xin lỗi con tiện nhân đó được!" "Con tiện nhân đó rơi vào bước đường này đều là do nó tự chuốc lấy hết!" Tưởng mình xinh đẹp liền có thể thích làm gì thì làm hả? Theo tôi thấy, cô ta đã ngủ với rất nhiều thằng đàn ông rồi!" Dưới đài, mấy tên theo đuổi Tô Thiên Oánh như tìm được cơ hội, lúc này đều chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Trịnh Khánh Vân rồi chửi mång om sòm.

Vốn dĩ Trịnh Khánh Vân đã thấy rất ấm ức, bây giờ lại càng ấm ức như muốn khóc tới nơi.

Cô ta luôn bị người khác vu oan, vốn tưởng rằng chỉ cần gia đình Tôn Minh Triết ra giải thích rõ ràng thì bản thân mình cũng sẽ được trả lại sự trong sạch.

Nhưng đến giờ nhóm người Tô Thiên Oánh kia vẫn như cũ nói cô ta là tiện nhân, con đĩ, ngủ với hàng tá đàn ông!

Đó là nỗi nhục nhã và oan ức mà một cô gái có thể chịu đựng được sao? Lúc này, Tô Quốc Cường hít sâu một hơi rồi nói: "Ông Hợp, tôi thấy không cần phí lời với tên này nữa đâu!" “Ban nãy không phải anh ta lái Porsche vào trong khuôn viên trường học sao? Tôi thấy anh ta đang muốn tạo án giết người trong khuôn viên trường, phải bắt anh ta giam vào tù mới đúng!"

Vương Thái Hợp gật đầu, nói: “Ừm, nếu đã có người báo án, vậy thì phải giải quyết thôi." "Nếu chúng ta đã là người lãnh đạo trong nhà nước thì chắc chắn cần chủ trì công đạo cho muôn dân chứ."

Lý Vân Bằng cười: “Ông Hợp xin cứ yên tâm, đối phó với những tên luôn cho mình là đúng thế này, kinh nghiệm của tôi phong phú lắm!" “Đợi sau khi quay về, tôi cho anh ta thêm ít phân hổ, nước ớt gì đấy, bảo đảm cho anh ta hối hận vì mình được sinh ra trên cõi đời này."

Lý Vân Bằng vẫy tay một cái liền thấy có mười mấy cảnh sát mặc thường phục, trông vô cùng hung ác như muốn bổ nhào về phía trước vậy.

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Trịnh Khánh Vân trắng bệch

Cô ta đã thấy được cảnh tượng này bao giờ đâu? ra.

Trong nhận thức của cô ta, bị cảnh sát dẫn đi đó là một chuyện vô cùng mất mặt. Nếu hôm nay cô ta và anh rể cùng bị thanh tra bắt đi, vậy thì sau này ở trong trường, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch hết tội. "Bum!"

Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng động cơ của xe ô tô.

Cùng lúc đó, bên ngoài có giọng nói vọng vào: "Trời ạ! Lại là Audi A6, đây là bị khách quý nào đến rồi đây?"

Những cảnh sát vốn chuẩn bị ra tay kia đều ý thức được mà dừng lại động tác.

Audi A6 bình thường đều đại diện cho người trong chính phủ. Người bình thường cho dù có mua được thì cửa hàng 4S nhà người ta cũng không bán cho.

Vương Thái Hợp liếc liếc mắt, trong nụ cười dường như có chút không hài lòng: "Xem ra ông Cường không hề tin tưởng tôi đây, không ngờ còn tìm người khác đến giúp đỡ cho nhà họ Tô các người nữa!”

Thế nhưng lúc này, Tô Quốc Cường lại vô cùng sững sờ. Ông ta không chuẩn bị thủ hạ khác mà?

Sao bây giờ còn có cả người lái Audi A6 đến rồi? Lẽ nào là gia chủ, hoặc là thể tử sợ sự việc không ổn thỏa nên lại mời những nhân vật lớn trong chính phủ đến trấn giữ cục diện soa?

Nghĩ đến đây, Tô Quốc Cường liền nói ra suy đoán của mình.

Sắc mặt của Vương Thái Hợp đỡ hơn trước, ông ta nói: “Nếu đã là gia chủ nhà họ Tô ra tay, vậy thì thân phận của vị này e là còn cao hơn cả tôi ấy chứ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.