Chàng Rể Quyền Thế

Chương 911



Nghe Bùi Nguyên Minh nói vậy, đầu tiên Tô Đức Thắng hơi ngẩn ra một lúc, một lúc sau anh ta mới nở một nụ cười đầy ẩn ý. “Chàng trai, cậu nói không sai, tình yêu đích thực phải tăng thêm tiền, cậu nói chuẩn bị tăng thêm bao nhiêu?

Lý Tuyết Vân nghe vậy, sắc mặt cô ta lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Rõ ràng cô ta không ngờ Bùi Nguyên Minh lại là loại người đó, vì một chút tiền mà sẵn sàng bán mình.

Giây tiếp theo, Bùi Nguyên Minh giơ một ngón tay ra, mỉm cười. Tô Khang Thành sửng sốt, cười nói: "Chàng trai, cậu cũng nhẫn tâm đấy. Đòi tôi những ba tỷ rưỡi lận!"

Bùi Nguyên Minh cười đáp: “Thế Tử Thắng hiểu nhầm rồi, không phải con số này." "Ba lắm tỷ?" Tô Đức Thắng hơi nhíu mày, anh ta đã hơi tức giận. Không biết thằng nhãi này từ đầu chui ra, chẳng lẽ anh ta muốn mượn cơ hội này một bước lên trời sao? Nhưng ánh mắt anh ta nhìn Lý Tuyết Vân lại tràn đầy sự mỉa mai, đây là người đàn ông mà cô chọn sao? Hai mắt anh ta đã dán chặt vào tiền rồi kìa.

Bùi Nguyên Minh vẫn mỉm cười lắc đầu.

Tô Đức Thắng hít một hơi thật sâu rồi nói: “Chẳng lẽ cậu muốn ba trăm năm mươi tỷ sao? Chàng trai, tôi khuyên cậu một câu, có những chuyện phải biết điểm dừng. Bây giờ tôi vẫn nói chuyện khách sáo với cậu là vì nể mặt Lý Tuyết Vân, tốt nhất là cậu nên biết điều một chút!”

Bùi Nguyên Minh cười đáp: “Thế Tử Thẳng, anh thật sự đã hiểu lầm tôi rồi. Không phải vừa rồi tôi đã nói rồi sao? Đây là tình yêu đích thực đó!" "Vậy nên, nếu muốn tôi rời đi, cái giá là ba mươi lăm nghìn tỷ." "Phụt!"

Lý Tuyết Vân đứng ở bên cạnh với vẻ mặt khó coi không khỏi bật cười thành tiếng.

Cô ta đã hiểu ra rồi, Bùi Nguyên Minh hoàn toàn không có ý định lấy tiền, anh chỉ đang đùa giỡn với Tô Đức Thắng thôi.

Ba mươi lăm nghìn tỷ tiền mặt?

Đừng nói là Tô Đức Thắng, ngay cả nhà họ Tô cũng không thể lấy ra được một số tiền lớn như vậy. Lúc này sắc mặt của Tô Đức Thắng đã khó coi đến cực điểm, từ trước đến nay chỉ có Tô Đức Thắng anh ta đùa giỡn với người khác, từ khi nào lại có người dám đùa bỡn với anh ta như vậy?

Đây là sự ngỗ ngược!

Hiện giờ ánh mắt của Tô Đức Thắng đã sâu không thấy đáy, anh ta cười đáp: “Không biết nên xưng hô với cậu thế nào?" “Cứ gọi tôi là Bùi Nguyên Minh “Cậu Minh phải không? Cậu đợi tôi về nhà bàn bạc một chút, nếu tôi có thể lấy ra được nhiều tiền mặt như vậy, chắc chắn tôi sẽ mang tới đây." Tô Đức Thắng nói một cách sâu xa đầy ẩn ý. Bùi Nguyên Minh đáp: “Vậy thì anh mau cút về đi, nhớ kỹ, nếu không có ba mươi lăm nghìn tỷ thì đừng xuất hiện trước mặt tôi. Tôi không thích quá ít tiền đâu!"

Tô Đức Thắng cười cười quay người rời đi, chỉ là khoảnh khắc anh ta quay lưng, sắc mặt anh ta đã trở nên vô cùng u ám.

Đối với anh ta, người đàn ông tên Bùi Nguyên Minh này nhất định phải chết.

Đợi Tô Đức Thắng rời đi rồi, Bùi Nguyên Minh mới nhìn Lý Tuyết Vân, cười nói: "Cô Vân, tôi đã giúp cô giải quyết một phiền phức lớn, tối hôm nay cô phải mời tôi một bữa thịnh soạn nhé!"

Lý Tuyết Vân hơi lo lắng nói: “Bùi Nguyên Minh, Tô Đức Thắng không phải là người rộng rãi. Anh ta sẽ không bỏ qua như vậy đâu." "Hay là chúng ta không ăn bữa cơm này nữa, để tôi đi tìm anh ta bảo anh ta đừng có làm bậy."

Lý Tuyết Vân quả là một người có tấm địa lương thiện, cô ta không muốn thấy Bùi Nguyên Minh xảy ra chuyện.

Bùi Nguyên Minh lắc đầu nói: "Tìm anh ta làm gi? Không phải tôi đã nói với anh ta rồi sao? Không có ba mươi lăm nghìn tỷ thì đừng xuất hiện trước mặt tôi." "Đi thôi, tôi nghe nói ở đây có một nhà hàng rất được. Tối hôm nay cô phải chi một khoản lớn rồi!” Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh đã cất bước đi trước. Lý Tuyết Vân nhìn bóng lưng của Bùi Nguyên Minh, khuôn mặt hiện lên vẻ kỳ quái.

Người đàn ông này, rốt cuộc anh có lai lịch thế nào?

Ngay cả một nhân vật như Tôn Đức Thắng mà anh cũng hoàn toàn không để vào mắt.

Anh thực sự có năng lực, hay chỉ là đang tỏ ra như vậy thôi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.