*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kim Tuấn Thạch tỏ vẻ vô tội nói: "Mọi người à, đây không phải là vấn đề tôi có thừa nhận hay không mà là tôi không biết chuyện gì đang xảy ra!" "Ngày hôm qua tôi không bàn chuyện hợp tác với anh, cũng không lấy tiên của anh!" "Bằng không các anh đi tìm người lấy tiền của các anh để đòi lại cái gọi là tiên đặt cọc đi?" Nghe vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Họ vô thức liếc nhìn những người đứng phía sau Kim Tuấn Thạch.
Kết quả là tất cả những người bàn bạc hợp đồng ngày hôm qua đều vắng mặt.
Các giám đốc điều hành liếc nhau, Tống Kiều Linh lấy biên lai ngày hôm qua đặt lên bàn, lạnh lùng nói: "Tổng giám đốc Thạch, biên lai có chữ ký của công ty ông và con dấu riêng của ông." Kim Tuấn Thạch vỗ đầu nói: "Tôi nhớ ra rồi.
Cách đây không lâu, ở Tô Hàng của chúng tôi có một nhóm lừa đảo chuyên lừa gạt người đến từ bên ngoài." "Số giấy tờ này của các anh trông giống như thật nhưng thật ra là giả, người nhận tiền không phải là tôi" "Nếu các anh muốn tìm những kẻ lừa đảo kia, có cần tôi giúp các người một tay không?”
Kim Tuấn Thạch tỏ vẻ tử tế.
Nhưng sau khi nghe xong những lời này, sắc mặt mọi người đều khó coi vô cùng.
Ở đây không có ai là kẻ ngu cả, lời nói dối kiểu này nghe chơi thì được chứ có người nào lại tin.
Điêu mà mọi người không ngờ là trong một một cuộc giao dịch như thế này lại có người dám bóp méo hợp đồng từ trước, sau đó ngay cả tiên đặt cọc cũng muốn quyt ngang.
Đúng là không biết xấu hổ đến cực hạn.
Mọi người đều run lên vì tức giận.
Bùi Nguyên Minh mỉm cười, anh vẫy vẫy tay ra hiệu cho những người khác lùi lại, sau đó thản nhiên nói: "Kim Tuấn Thạch đúng không? Chúng ta cứ nói chuyện thẳng thắn với nhau đi, không cần vòng đi vòng lại làm gì" "Ba trăm năm mươi tỷ của tôi, ông không định trả lại đúng không?”
Kim Tuấn Thạch đứng lên, lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh nói: "Người trẻ tuổi, nói chuyện phải chú ý đúng mực!" "Không trả lại là có ý gì? Số tiền này cũng không phải do tôi giữ, anh đòi tôi trả lại cái gì?" "Nếu anh còn nói bậy thì tôi sẽ lập tức kiện các người tội phỉ báng, cho anh vào đồn cảnh sát ngôi xổm mấy ngày đấy!" Vẻ mặt Kim Tuấn Thạch vô cùng lạnh lùng, cứ như thể chuẩn bị ăn thịt Bùi Nguyên Minh vậy.
Trên thực tế, những người như ông ta đều có quan hệ với cả hai giới đen và trắng.
Một đám người từ nơi khác đến làm sao có thể đấu lại ông ta trên mảnh đất Tô Hàng này được? Vì vậy, ông ta rất yên tâm khi mạnh dạn uy hiếp Bùi Nguyên Minh và những người khác.
Mọi người đều run lên vì tức giận lần nữa.
"Nếu không ký hợp đồng thì cứ cút đi! Thời gian của chúng tôi rất quý giá, không có thời gian
- -----------------