*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tổng giáo đầu của doanh trại Quý Đức!
Đó là truyền kì của bộ quân sự!
Nghe nói ngay cả khi những lãnh đạo đứng
đầu các tỉnh nhìn thấy người đó cũng phải khom
lưng cúi chào. Các lãnh đạo lớn của nhà nước
Việt Nam đánh giá anh rất cao, còn cố tình bảo
anh đến thủ đô nhận chức tổng giáo đầu tạm thời
của cục quân sự số 9, chắc chắn anh sẽ là tướng
quân lão làng trong tương lai.
Làm sao Lâm Gia Huy dám chọc vào người
như vậy được chứ?
“Không dám! Thuộc hạ chỉ là làm theo chức
trách, nếu tôi biết tổng giáo đầu đang làm việc từ
trước thì cho dù có đánh chết tôi, tôi cũng không
dám đến đây làm phiên!”
Giờ phút này, Lâm Gia Huy chỉ muốn giết chết
hết tất cả người nhà họ Tô, các người chọc ai
không chọc, lại chọc vào tổng giáo đầu! Muốn
thắt cổ ông Thọ, thấy mạng mình dài quá àI
Mà vẻ mặt của những thanh tra, cảnh sát đi
theo Lâm Gia Huy đều tái nhợt, sóng gió động trời
dấy lên trong lòng bọn họ. Chỉ cân là người còn
sống ở Việt Nam này, không ai không biết đến
tổng giáo đầu của doanh trại Quý Đức. Anh lấy
sức mình dẫn dắt doanh trại Quý Đức đấu tranh
với năm quốc gia mạnh, lấy được địa vị cao nhất
cho Việt Nam. Người như thế đang làm việc, đám
thanh tra nhỏ bé như bọn họ có thể điều tra được
à?
Sau đó, Lâm Gia Huy hoàn hồn lại, ông ta
nhanh nhẹn cúi người thấp xuống rồi nói: “Chiến
thần Đồ, nếu tổng giáo đầu đang làm việc thì tôi
sẽ dẫn người đi, canh giữ cho ngài ấy ở bên
ngoài.”
Vẻ mặt Đường Nhân Đồ chỉ có sự lạnh lão,
nhưng anh ta cũng chẳng nói thêm câu nào. Bây
giờ là thời khắc quan trọng, để những người này
canh phòng ở bên ngoài cũng được, ít nhất là có
thể tránh đi vài rắc rối không đáng có, đỡ mắc
công có những kẻ không có mắt làm phiên cô hai
đang nghỉ ngơi.
Cho đến tận khi rời khỏi chỗ đó, Lâm Gia Huy
mới run rẩy lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho
tổng thanh tra Việt Thế Long của đồn cảnh sát
Dương Thành.
Việt Thế Long là người đến từ đến tổng cục
cảnh sát Đà Nẵng, đến đây thay thế vị trí của Lý
Vân Bằng vào vài ngày trước.
“Ông Huy, chuyện như thế nào rồi?”