Chàng Rể Quyền Thế

Chương 96



Hạ Vân đang định nói điều gì đó, đột nhiên khóe mắt quét qua thấy một người, nhất thời liền cảm thấy hoảng sợ

Bùi Nguyên Minh!

Cô ta không ngờ rằng mình lại có thế nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, làm sao cô ta còn có thể ăn cơm được nữa chứ. Cô ta đi nhanh như bay về phía của Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt lo lắng

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô ta, nghĩ xem cô ta định làm gì, nhưng khi thấy cô ta đi vẽ phía một người đàn ông trên vỉa hè, sắc mặt của nhiều người đã thay đổi.

Đặc biệt là phía nhà họ Trịnh, hầu như sắc mặt của họ đều thay đối!

Tại sao lại là tên con rể Bùi Nguyên Minh chứ? Chẳng lẽ anh ta lại đắc tội với thư kí Vân? Người nhà họ Trịnh cảm thấy tức giận khi nhìn thấy anh

Ông cụ Trịnh cũng toát mồ hôi lạnh vì sợ hãi, thư kí Vân này là người không thể đắc tội. Nếu Bùi Nguyên Minh đắc tội với cô ta thì đời của nó coi như xong

“Cháu biết mà, nó đúng là đồ sao chối!” Trịnh Chí Dụng thiếu chút muốn chửi ầm lên.

“Bạn học cũ, đã lâu không gặp.” Không cho Hạ Vân cơ hội nói chuyện, Bùi Nguyên Minh đứng lên trước cười nói.

Hạ Vân sửng sốt một chút, nhưng cô ta rất thông minh, liên phản ứng lại ngay lập tức, cười tủm tỉm: “Bùi… Bùi Nguyên Minh, không ngờ đã tốt nghiệp nhiều năm như vậy, hiện tại còn có thế gặp lại cậu. Hiện tại cậu đang làm việc ở đâu?

Nghe vậy, mấy người họ Trịnh khẽ thở phào, may mà là bạn học cũ, nếu không thì với tên phế vật Bùi Nguyên Minh thì làm sao có thể quen được người như thư kí Vân

Trịnh Chí Dụng lúc này mới chạy tới với vẻ mặt căng thắng, vừa nghe xong liền chế nhạo nói: “Thư kí Vân, sao cô lại nói chuyện rác rưởi này? Cô không biết anh ta sao? Đừng nói anh ta là người nhà họ Trịnh của chúng ta, ở thành phố Hải Dương này, anh ta cũng rất nổi tiếng đấy!Anh ta chính là con rể nhà họ Trịnh, môi tháng chỉ có hơn 300 nghìn tiền tiêu vặt! Thư kí Vân đừng có tiếp xúc quá nhiều với anh ta kẻo lại dính xui xẻo thì không tốt đâu “

Hạ Vân hơi sửng sốt, nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt khó tín, cô ta biết Bùi Nguyên Minh đã ngủ yên ba năm sau khi rời khỏi nhà họ Diệp, nhưng cô ta không ngờ ba năm qua anh phải chịu sỉ nhục như vậy, khó trách sau khi trở về, anh lại trở nên mạnh mẽ đến như vậy

Không đợi Hạ Vân nói, Trịnh Chí Dụng nói tiếp: “Anh chỉ là một kẻ vô dụng. Gần đây, nhà họ Trịnh đã chuẩn bị đuổi anh †a ra khỏi nhà. Từ nay về sau, cho dù anh ta có 18 cái mạng cũng không thể quay về nhà họ Trịnh được!”

“Bùi Nguyên Minh! Mày còn chưa cút ra khỏi đây! Mày định ở đây làm chướng mắt mọi người hay sao?”

Bùi Nguyên Minh cũng lười quan tâm đến Trịnh Chí Dụng, chỉ cười cười, nói: “Hạ Vân, còn nhớ khi chúng ta còn đi học với nhau, cậu là mỹ nữ lạnh lùng. Từ khi nào mà cậu lại tiếp xúc với loại người không đứng đản như vậy?”

“Gái thứ vô dụng, mày nói ai là loại người không đứng đản!?” Trịnh Viễn chửi rủa.

“Trong lòng anh biết rõ rồi còn phải hỏi” Bùi Nguyên Minh nhẹ nói, cũng không để ý tới Hạ Vân nữa, mà ngồi xuống ăn tiếp, thấy vẻ mặt của Hạ Vân vẫn còn lo lắng, anh thản nhiên nói: “Dù sao cũng đã tới đây, người đến là khách, không thì lãng phí quá. ”

Nghe Bùi Nguyên Minh nói như vậy, Hạ Vân thở dài, cô ta biết tống giám đốc không tức giận, còn để cho cô ta ăn tiếp

“Quỷ đói đầu thai hay sao? Thư kí Vân mau qua bên này ngồi đi kẻo lại bị tên phế vật làm cho bực mình!” Trịnh Chí Dụng mắng một tiếng, sau đó làm ra về nịnh nọt. Sau khi tiệc đêm nay kết thúc, nhất định phái đá tên Bùi Nguyên Minh ra khỏi cửa nhà họ Trịnh, chẳng làm được việc gì ra hôn

Trịnh Chí Dụng đang hùng hố, vì thế anh ta không nhìn ra vừa rồi vẻ mặt của Hạ Vân có chút tái nhợt, còn sắc mặt của Tống Kiều Linh càng tái nhợt đến cực điểm.

Hôm nay bọn họ thực sự không tới nhà họ Trịnh để ngồi làm khách, nhưng mọi chuyện bây giờ lại phát triển đến mức này, họ có cảm giác đâm lao thì phải theo lao

Nhìn thấy Hạ Vân đi rồi lại về, sắc mặt của ông cụ Trịnh thay đối, ông ta sợ đêm dài lắm mộng, đột nhiên đứng dậy, vỗ tay nhẹ nhàng nói: “Tối nay mọi người tới đây, nhà họ Trịnh rất hoan nghênh. Hiện tại đúng lúc nhà họ Trịnh có chuyện muốn tuyên bố, nếu mọi người đều đã ở đây thì mong mọi người cùng nhau làm chứng cho nhà họ Trịnh chúng tôi có được không? ”

“Ồ? Không biết là có chuyện gì muốn chúng tôi làm chứng?”

“Chẳng nhẽ ông cụ Trịnh lại có mùa xuân thứ hai?”

Mỗi người ở đều không cố kị chút nào, mặc dù có rất nhiều phụ nữa xinh đẹp ở đây, thế nhưng bọn họ cũng chẳng thèm che dấu ý tứ mà cười ha ha

Ông cụ Trịnh liếc mắt một cái nói: “Mọi người đừng trêu đùa ông cụ già như ta, chẳng qua ở phía trước đang có một món đồ, tôi muốn mọi người đánh giá một chút…

Vừa nói xong, ông cụ Trịnh vừa vỗ tay

Một lúc sau, chỉ thấy vài nhân viên bảo vệ của nhà họ Trịnh, mang theo những chiếc hộp lớn bước vào sảnh rồi rời đi.

Trong những chiếc hộp lớn là những xa xỉ phẩm hoa lệ, lộng lắy khiến người ta chói mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.