Chàng Rể Quyền Thế

Chương 967



Bởi vì liên quan tới Trịnh Tuyết Dương và Trịnh Khánh Vân, đêm nay Thanh Linh cùng với Trịnh Tuấn cũng không rời khỏi Đế Cảnh Hoa Viên, muốn chăm sóc cho bọn họ thật tốt. Kết quả, vào sáng sớm, sau khi Thanh Linh đi mua đồ ăn trở về, mang theo vẻ mặt kỳ quái nói: "Ông nó, mau lại đây nhìn xem, khu nhà của chúng ta công nhận có nhiều người bị bệnh thần kinh nhỉ?" Trịnh Tuấn nương theo tầm mắt của bà ta, khi nhìn sang thì thấy hàng chục người đang ở trước cửa khu nhà Đế Cảnh Hoa Viên đi tới.

Đám người này cứ đi được ba bước, lại quỳ xuống cúi lay ba lần, động tác vô cùng chỉnh tề.

Không ít người qua đường đã bị đám người này thu hút, thậm chí một số người còn nhận ra danh tính của vài người trong số đó. "Đây... đây không phải là người của nhà họ Tô hay sao? Bọn họ từng là người rất có tiếng tăm cơ mà? Tại sao lại ở chỗ này ba gõ chín bái nhỉ?" "Chẳng lẽ có một vị quý nhân tới Đế Cảnh Hoa Viên này sao? Khiến cho người nhà họ Tô cũng muốn đến đây trịnh trọng gặp mặt." "Nói tới chuyện này, mọi người có nhớ không? Chẳng phải là cách đây không lâu, Dương Thành có chỗ nào đó bị phong tỏa hay sao? Tôi nhớ lần đó có tới trăm chiếc Rolls-Royce xuất hiện đấy, cảnh tượng đó quả thật là!" "Nghe nói hình như là vì có nhân vật lớn đến đây." "Người nhà họ Tô cũng cũng rất lợi hại nha! Thời khắc mấu chốt này cũng nằm chặt được, lần này chắc là có thể trèo lên cành cao rồi!" "Nói không chừng, sau này nhà họ Tô sẽ là dòng họ đứng đầu tiếp theo của Dương Thành." 

Nghe thấy những lời bàn tán của mấy người này, Thanh Linh và Trinh Tuấn đều nhìn nhau.

Trịnh Tuấn ra vẻ cổ quái, nói: "Không lẽ nào, thật sự là đang nói về chúng ta hay sao?"

Thanh Linh trở mặt, liếc mắt nói: "Ông đang nghĩ cái gì vậy? Ông đừng có nằm mơ giữa ban ngày rằng tên phế vật Bùi Nguyên Minh kia có thể được như vậy." "Ông không nghe thấy người ta nói à? Nhà họ Tô là đang nhắm tới vị quý nhân đến từ Cảng Thành hả?" "Ông cảm thấy tên phế vật Bùi Nguyên Minh giống như quý nhân đến từ Cảng Thành ư? Cho cậu ta mặc áo long bào, cậu ta cũng không hề giống Thế Tử!"

Trịnh Tuấn thở dài, nói: "Vậy cũng đúng."

Chợt ông ta có chút sợ hãi, nói: "Bà này, vừa rồi ở bên ngoài bọn họ không nhận ra bà sao? Hôm nay chúng ta không thế đi ra ngoài." "Không biết sự việc ngày hôm qua rốt cuộc đã được giải quyết chưa, lỡ như nhà họ Tô còn nhớ tới việc này, chúng ta liền xong đời!"

Nghe nói như vậy, Thanh Linh mới phản ứng lại.

Ngày hôm qua, nhà họ Tô suýt chút nữa đã giết chết hai cô con gái của bọn họ.

Lỡ như phát hiện ra bọn họ cũng ở chỗ này.

Vừa nghĩ đến đây, Thanh Linh bắt đầu run lẩy bẩy. Bà ta nhịn không được, chỉ vào phòng của Bùi Nguyên Minh mà chửi ầm lên: "Cùng tại vì cậu chính là đồ bỏ đi! Đã không kiếm được tiền lại còn cần thể diện à!" "Nếu như cậu không dứt khoát muốn thuê chỗ này ở, hôm nay sẽ không phải gặp lại nhà họ Tô. Tôi nói cho cậu biết, nếu như hôm nay nhà họ Tô.." "Đinh Đong... 

Thanh Linh còn chưa nói xong, đột nhiên tiếng chuông cửa reo

Âm thanh này trực tiếp dọa cho Thanh Linh sợ hãi hét lên một " lên. tiếng, toàn thân như nhũn ra, tuyệt nhiên không dám đi tới mở cửa.

Mà Trịnh Tuấn cũng run lẩy bẩy, bởi vì ông ta không còn nhìn thấy nhà họ Tô ở dưới lầu nữa.

Không lẽ nào, nhà họ Tô đến đây tìm bọn họ?

Suy đoán này khiến cho Thanh Linh và Trinh Tuấn toàn thân như nhũn ra.

Lúc này, Trịnh Tuyết Dương từ trong phòng đi ra, nghe được tiếng chuông cửa, cô theo bản năng đi tới mở cửa. "Con gái, đừng mà!" "Muốn xảy ra án mạng sao? Thật oan nghiệt mà!" Hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh kêu trời gọi đất, trong nháy mắt âm thanh đột nhiên dừng lại.

Bởi vì giờ phút này, Tô Trường Cảnh, Tô Quốc Cường cùng những người khác quả thực đang đứng trước cửa.

Còn có người khiêng một cái cáng cứu thương, Tô Đức Thắng đang nằm ở phía trên.

Nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương muốn mở lời, hoàn toàn không cho Trịnh Tuyết Dương bọn họ có cơ hội phản ứng.

Tô Trường Cảnh là người đầu tiên quỳ xuống, một tiếng "bộp" vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.