Có lẽ Trịnh Tuyết Dương cũng đã đoán được chuyện gì xảy ra, nhưng lúc này lại không nói gì.
Còn Bùi Nguyên Minh vẫn thờ ơ nói: "Con không làm gì bọn họ cả, là bọn họ tự mình nói sẽ ba quỳ chín lạy đến nhận lỗi."
Lời này cũng không nói lung tung.
Hôm qua, Tô Trường Cảnh và Hồng Nhân Tổ đã mạnh mẽ bày tỏ muốn đến nhận lỗi. Bùi Nguyên Minh bằng lòng để bọn họ đến, bọn họ đã cảm động như muốn về nhà thắp hương rồi. Ở phía sau Trịnh Tuyết Dương mới thở dài nói: "Bùi Nguyên Minh, nếu có cơ hội gặp được Thế Tử Minh, anh phải cảm ơn người ta, nếu không có lời nói này thì ngày hôm qua anh có thể đã không trở về rồi." "Hơn nữa về sau làm việc gì nhất định phải cân nhắc đến hậu quả, đừng làm càng làm ẩu." "Lần này là anh may mắn được Thế Tử Minh ra tay giúp đỡ, nhưng không có lần sau đâu."
Nghe Trịnh Tuyết Dương nói xong, Bùi Nguyên Minh không biết nên nói gì nữa.
Trái lại Trịnh Tuẩn thở phào nhẹ nhõm nói: "Tuyết Dương, ý của con là rắc rối lớn lần này có thể được giải quyết là do Thế Tử Minh đã ra tay giúp đỡ đúng không?"
Thanh Linh lộ ra biểu tình thì ra là thế nói: "Vậy mà tôi còn tưởng rằng phế vật này có tiền đồ rồi chứ!" "Thế Tử Minh là người đứng đầu ở Đà Nẵng. Có anh ta ra mặt thì chuyện Hồng Nhân Tổ và nhà họ Tô đến nhận lỗi cũng là bình thường!" "Bùi Nguyễn Minh, da mặt cậu thật dày, vừa rồi còn làm bộ như mình mới là người đã giải quyết xong mọi chuyện rồi nữa chứ!" "Nếu không phải Tuyết Dương nói ra, có lẽ chúng tôi đã bị cậu lừa rồi."
Trịnh Tuyết Dương thở dài nói: "Ba mẹ, đừng nói nữa, con cũng không có ý trách anh ấy." "Con chỉ mong về sau trước khi làm việc gì anh ấy phải suy nghĩ một chút!"
Thanh Linh nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt ghét bỏ, một lúc sau bà ta nhịn không được kéo Trịnh Tuyết Dương đến góc tường, vẻ mặt thần bí nói: "Tuyết Dương, con nói thật cho mẹ biết, con và Thế Tử Minh có chuyện gì không?" "Đừng lo chuyện gì hết, con nói cho mẹ biết, cho dù là bị phế vật kia chụp mũ thì mẹ cũng đứng về phía con."
Giờ phút này Trịnh Tuyết Dương không nói nên lời, cô nghiêm mặt nói: "Mẹ, mẹ đừng tìm những người bên ngoài nói lung tung! Con không có liên quan gì đến Thế Tử Minh hết, con còn không biết anh ta trông thế nào nữa là!" Thanh Linh trừng mắt nói: "Trước đây mẹ cũng nghĩ rất kỳ lạ, người ta đã không quen biết con, sao có thể cho người cầu hôn được? Còn long trọng như vậy nữa?" "Lần này, lại vì con mà làm cho những người như Hồng Nhân Tổ và Tô Trường Cảnh phải vội vàng chạy đến nhận lỗi!" "Con gái à, làm phụ nữ phải biết ấm lạnh mới có thể sống một cuộc sống hạnh phúc được!" "Không phải mẹ thấy Thế Tử Minh có tiền có quyền thì coi trọng người ta đâu!" "Thế Tử Minh này thật sự đối xử với con rất tốt, từng chuyện từng chuyện làm cho con mẹ đều nhớ kĩ!" "Không có Thế Tử Minh thì sẽ không có con!" "Cho nên con gái à, nếu cuối cùng con quyết định ly hôn, muốn cùng với Thế Tử Minh thì nhất định mẹ sẽ ủng hộ cả hai tay hai chân!"
Giờ phút này Thanh Linh trông có vẻ rất mong đợi.
Trước đây bà ta nghĩ là Thế Tử Minh coi trọng Trịnh Khánh Vân, nhưng bây giờ bà ta mới hiểu rằng Thể Tử Minh đến vì Trịnh
Tuyết Dương!
Lúc này, điều mà bà ta hối hận nhất chính là ngay từ đầu đã không ngăn cản Trịnh Tuyết Dương kết hôn, mới dẫn đến tình cảnh ngày hôm nay.
Tất nhiên là nếu bây giờ Trịnh Tuyết Dương chịu ly hôn thì cũng chưa muộn.
Trịnh Tuyết Dương thở dài nói: "Mẹ, con nghiêm túc nói với mẹ một lần nữa, con không có kế hoạch ly hôn, con cảm thấy Bùi Nguyên Minh rất tốt." "Hơn nữa con thật sự không biết Thế Tử Minh là ai, mẹ đó, hàng ngày đừng có suy nghĩ lung tung nữa!"
Thanh Linh không làm gì được Trịnh Tuyết Dương, đột nhiên bà ta nghĩ đến điều gì đó hỏi: "Mấy ngày trước không phải con nói Lục Diệu Kỳ đã từ nước ngoài trở về rồi sao?"