Chàng Rể Quyền Thế

Chương 984



Không ngờ Chung Nam Sơn lại từ chối Lý Thành Đức, hơn nữa ông ta cũng không hề để tâm đến việc chính nghĩa đó. Mặt Lý Thành Đức hơi tái đi, anh ta biết lúc này mình có nói gì thì cũng đã muộn. "Ông Sơn, tôi là tổng thư ký của chính phủ Đà Nẵng, ông Hưng muốn mời ông đến cùng dùng bữa trưa và chỉ điểm thêm cho hệ thống y học của Đà Nẵng chúng tôi”

Hạ Trung Hưng không ra mặt nhưng tổng thư ký của ông ta lại bước ra, mở lời mời Chung Nam Sơn. “Cảm ơn tấm lòng của ông Hưng nhưng tôi có mấy học trò làm việc trong chính quyền Đà Nẵng, nếu tôi tùy tiện tham gia tiệc của chính quyền thì e rång sẽ bị nghi ngờ là lấy việc công làm lợi riêng, mong ông Hưng sẽ không để bụng."

Chung Nam Sơn cười một tiếng rồi khéo léo từ chối. Tiếp đó, các đại diện của các gia tộc lớn cũng đều lần lượt tiến lên trước mời Chung Nam Sơn.

Lý do mà mỗi người đưa ra đều vô cùng kỳ quái nhưng tất cả đều đã bị từ chối.

Lý Thành Đức và mọi người đều hơi ngây ra, rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Ông Chung Nam Sơn đến đây vì điều gì?

Ông ta không nể mặt ai hết, lẽ nào còn có ai đó có thân phận cao hơn cả ông ta đang đợi ông ta sao?

Mọi người ở đó nhìn nhau.

Lúc này, ở vòng ngoài cùng của đám đông, Thanh Linh đẩy Trịnh Tuyết Dương một cái khiến cô chồm tới trước vài bước, vừa hay cản đường đi của Chung Nam Sơn. Một tiếng “soạt” vang lên, tất cả mọi ánh nhìn ở đó đồng thời tập trung về phía Trinh Tuyết Dương, ai nấy cũng có biểu cảm rất kỳ lạ.

Đến cả lúc Lý Thành Đức ra mặt thì anh ta cũng chỉ dám đứng phía bên hông ông Chung Nam Sơn để nói chuyện. Không ngờ lại dám cán đường ông Chung Nam Sơn.

Người phụ nữ này đúng thật là to gan mà!

Thanh Thiếu Bình là người đầu tiên nhận ra Trịnh Tuyết Dương, lúc này ông ta hoảng hốt, run run nói: "Tuyết Dương, con làm gì đó, mau quay lại đây, đừng có cán đường!"

Chân Hàn Tước thì lại khá thích thú nhìn dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần của Trịnh Tuyết Dương rồi chậc chậc vài tiếng và nói: "Trịnh Chí Dụng, cậu chủ tôi đây sắp không đợi được nữa rồi!

Vì trước đó Thế Tử Minh đã từng cầu hôn Trịnh Tuyết Dương nên lúc này đã có rất nhiều người nhận ra cô.

Tiếng bàn tán lập tức xôn xao lên. "Tôi nhận ra rồi, đó chẳng phải là Trịnh Tuyết Dương đã được Thế Tử Minh cầu hôn trước đó sao? Sao cô ta lại đến đây?" "Nghe nói cô ta từ lâu đã có một ông chồng ở rể rồi, hơn nữa cũng đã kết hôn được ba năm, không ngờ còn ra ngoài dụ dỗ Thế Tử Minh, đúng là không biết xấu hổ!” "Chắc không phải người phụ nữ này định dụ dỗ ông Chung Nam Sơn đấy chứ? Không biết xấu hổ mà!” "Hì, loại phụ nữ này tưởng rằng chỉ cần có vẻ ngoài xinh đẹp thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Nghĩ gì vậy?" "Người như ông Chung Nam Sơn thì sẽ không vì tiền tài và nữ sắc mà động lòng đâu!" 

Xung quanh đều là những lời dèm pha không tốt đẹp khiến sắc mặt Trịnh Tuyết Dương hơi tái đi.

Nhưng Trịnh Tuyết Dương nghĩ đến việc mình đến cũng đã đến rồi nên lúc này cô chỉ có thể mạnh bạo nói: "Ông Sơn, tôi là Trịnh Tuyết Dương của công ty Bạch Vân, là người chịu trách nhiệm chính việc xây dựng hạng mục khu nghỉ dưỡng núi Bạch Vân, tôi muốn mời ông đến công trường của chúng tôi tham quan một lát!"

Cô vừa mới nói ra thì mọi người ở đó đều lên tiếng cười nhạo. "Trịnh Tuyết Dương, cô biết xấu hổ một chút được không?

Không ngờ lại muốn ông Sơn giúp cô quảng cáo, cô đang nghĩ gì vậy hả?” "Mọi người mời ông Sơn đều là để cống hiến cho sự nghiệp y học, cô thì hay rồi, không ngờ lại vì chuyện này!” "Sao Dương Thành của chúng tôi lại có loại người như cô nhỉ? Cô nên bị đá ra khỏi giới kinh doanh của Dương Thành."

Rõ ràng mỗi người trong số họ đều có mục đích không thể nói cho người khác biết nhưng lúc này họ lại đều làm ra vẻ là người đàng hoàng, đứng trên lập trường đạo đức để chửi mắng Trịnh Tuyết Dương.

Trịnh Tuyết Dương tái mặt, cứng miệng không nói nên lời, không biết làm sao để biện minh.

Thần sắc của hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh cũng rất khó coi, họ không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến bước này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.