Chàng Rể Quyền Thế

Chương 988



Một mặt khác, Trịnh Tuyết Dương lái xe như bay đến công trường của khu du lịch núi Bạch Vân ngay lập tức. Trên đường đi cô đã gọi vô số cuộc điện thoại, bắt đầu sắp xếp các loại công việc.

Mặc kệ Bùi Nguyên Minh thực hiện việc này như thế nào, thế nhưng nếu anh đã muốn đưa thầy Chung Nam Sơn đến công trường, vậy đây chính là cơ hội tốt nhất của công ty Bạch Vân. Nhìn thấy bộ dáng hấp tấp của con gái, hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh đang ngồi ở phía sau cũng không biết nên lộ ra biểu tình gì. Ai có thể nghĩ tới chuyện ngày hôm nay sẽ phát triển đến như thế.

Một tên tới ở rể và thầy Chung Nam Sơn dùng tám gậy tre đánh không đến tưởng chừng như không liên quan gì đến nhau, thế mà anh lại có thể mang thầy Chung Nam Sơn chạy khắp nơi?

Lúc này, tất cả mọi người đều có loại cảm giác giống như đang nằm mơ.

Rất nhanh Trịnh Tuyết Dương đã đi tới công trường. Bên thi công và toàn thể nhân viên công ty đều đã chuẩn bị xong.

Mọi người quét sạch sẽ sân bãi, chuẩn bị dùng lễ nghi cao nhất để hoan nghênh thầy Chung Nam Sơn.

Cùng lúc đó.

Chiếc xe van nhỏ vẫn chạy chầm chậm trên đường. Lôi Tuấn Quang tập trung tinh thần cẩn thận lái xe.

Bùi Nguyên Minh lại tiện tay lấy từ trong xe ra một chai rượu ném cho thầy Chung Nam Sơn, cười nói: "Thầy Sơn, mấy năm không gặp, thân thể của thầy càng ngày càng cứng rắn!" Chung Nam Sơn thở dài nói: "Dù sao cũng đã già rồi, sức khỏe cũng kém hơn trước kia. Nếu như lần trước ở sa mạc không phải thằng nhãi con cậu kịp thời xuất hiện, cái mạng già này của tôi đã vùi trong sa mạc từ mấy năm trước rồi." 

Bùi Nguyên Minh lắc đầu nói: "Thầy Sơn khách sáo rồi, tất cả mọi người đều là người của Đại Hạ. Ở đó, mặc kệ là bất kỳ kẻ nào, chỉ cần nằm trong phạm vi năng lực của tôi, tôi đều sẽ cứu." Chung Nam Sơn cười ha ha: "Tổng giáo đầu không hổ là tổng giáo đầu, một lòng vì nước vì dân. Nếu như không có tổng giáo đầu, hiện tại nói không chừng năm nước lớn đã chiếm lấy Đại Hạ rồi."

Bùi Nguyên Minh nghiêm nghị nói: "Một mình tôi không thể làm được những điều này, đều là nhờ công lao và máu mủ của hàng ngàn quân sĩ ở tiền tuyến."

Chung Nam Sơn thở dài nói: "Cậu đấy, nếu như chỉ nói đến công lao, cậu đã sớm có thể trở thành bộ binh dày dặn kinh nghiệm rồi. Thế nhưng cậu lại vội vàng lui về sau, bây giờ nhớ lại, bộ binh thật sự tổn thất lớn."

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: "Tôi chỉ đi tòng quân có ba năm thôi mà, bộ binh có thể có tổn thất gì chứ?"

Chung Nam Sơn trợn mắt nói: "Lời này tự cậu nói với Đại Long Đầu đi, lần này tôi đến Dương Thành, ông ấy đã đặc biệt gọi điện thoại đến cho tôi, bảo tôi cho cậu học một khóa" 

Bùi Nguyên Minh cười cười, chủ động đổi đề tài nói: "Đột nhiên thầy Sơn lại đến Dương Thành là có chuyện gì vậy?" Chung Nam Sơn mỉm cười nói: "Hẳn là cậu đã nghe nói qua, gần đây chín bộ binh lớn muốn đổi người, người đứng đầu của bộ binh Giang Nam và bộ binh Đà Nẵng cũng chuẩn bị thay đổi." "Người đứng đầu của bộ binh Đà Nẵng không quen khí hậu nên mắc bệnh, cho nên tôi mới đặc biệt đến đây để đưa cho người đó mấy đơn thuốc." "Dù sao bộ binh Đà Nẵng cũng là tiền tuyến, người đứng đầu bộ binh tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!"

Hiển nhiên, đây là nguyên nhân chủ yếu nhất khiến cho thầy Chung Nam Sơn phải lặn lội xa xôi ngàn dặm để về nước. Cho dù đang ở ngoài biển, ông ta vẫn hướng về quê hương.

Bùi Nguyên Minh có chút cảm động nói: "Vậy bây giờ tôi mà bắt buộc thầy Sơn đi cùng, chẳng phải là the hiện tôi quá hẹp hòi rồi sao." "Chuyện này, dù sao mấy ngày nữa tôi mới phái đi, hai ngày này tôi cũng không có việc gì làm, ăn uống miễn phí từ thằng nhóc cậu là được." Chung Nam Sơn cười ha ha: "Còn nữa, hình như cô gái nhỏ kia là vợ của cậu đúng không? Có điều, dường như cô ấy không biết thân phận của cậu thì phải?"

Bùi Nguyên Minh gật đầu nói: "Tôi còn chưa thẳng thắn nói hết tất cả cho cô ấy biết, bởi vì thời cơ chưa đến."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.