Chàng Rể Quyền Thế

Chương 997



Ước chừng khoảng nửa tiếng đồng hồ sau.

Các dòng họ lớn và các thế lực khác ở Dương Thành đều được điều tra rõ ràng.

Trong lúc đó, Trịnh Tuyết Dương đang ở trong biệt thự số chín vùng ngoại ô bên bờ biển Hoàng Kim.

Lúc nghe được tin, khá nhiều người phải nín thở.

Nhà họ Chân ở Tứ Hải, đây chắc chắn không phải kiểu mà người bình thường có thể động vào.

Có điều, may mà đây không phải là Tứ Hải, đây là Dương Thanh cho nên một số người sau khi suy nghĩ phân vân một thôi một hồi thì cùng lựa chọn đi ra ngoài.

Nhà họ Thanh.

Thanh Thiếu Bình thay quần áo xong, trầm giọng nói: "Đi, chúng ta cùng đến bờ biển Hoàng Kim." "Lần này đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, không dưng lại có chẳng tốn công. Chỉ cần chúng ta có thể cứu được Trịnh Tuyết Dương, vậy thì cô ta nhất định sẽ phải chuyển lại cho nhà họ Thanh chúng ta vô điều kiện, coi như là để cảm ơn."

Xe của nhà họ Thanh nhanh chóng tới bên bờ biển Hoàng Kim, dừng lại ở trước cổng biệt thự số 9.

Mà cùng lúc ấy, ở một hướng khác có không ít người trước sau cùng tập kết.

Thế Tử Đức của nhà họ Lý, Lý Thành Đức.

Người đứng đầu nhà họ La, La Thành Côn. Người đứng đầu nhà họ Vân, Vân Khởi Hải.

Những người này đều cực kỳ có hứng thú với quyền sở hữu khu du lịch núi Bạch Vân nên cơ hội từ trên trời rơi xuống này, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua. "Dù sao thì Trịnh Tuyết Dương cũng là cháu gái bên ngoại của nhà họ Thanh chúng tôi, nên việc này để tôi ra mặt thì hơn."

Thanh Thiếu Bình vẻ mặt nghiêm nghị lên tiếng.

Nghe thấy ông ta nói thế, cơ thể đám người Lý Thành Đức hơi cứng lại.

Tuy lời của Thanh Thiếu Bình khiến người ta cảm thấy khó chịu, nhưng vấn đề là lời ông ta nói lại là sự thật.

Hơn nữa, thân phận của Thanh Thiếu Bình cũng cao, đám người bọn họ không dám đắc tội ông ta. Thanh Thiếu Bình vung tay lên, Thanh Quốc Lai lập tức bước tới gõ cửa. "Phiền anh thông báo giúp, nói là Thanh Thiếu Bình của nhà họ Thanh ở Dương Thành tới xin gặp mặt cậu chủ Chân Hàn Tước." Thanh Quốc Lai nói.

Bên trong biệt thự số 9, mấy tên vệ sĩ đang canh gác nghe thấy thế thì đều nín thở.

Thanh Thiếu Bình là ai, trước đây có lẽ bọn họ không biết nhưng giờ tới Dương Thành thì đã biết.

Đó là người đứng thứ ba ở Đà Nẵng đấy, chắc chắn là một người có quyền lực thật sự.

Cho dù cậu chủ của bọn họ lúc ở Tứ Hải có kiêu ngạo, ngang ngược đến thế nào đi chăng nữa thì giờ tới Dương Thành cũng cần phải khách khí ít nhiều với một người như vậy.

Rõ ràng là Chân Hàn Tước đã đánh giá thấp địa vị dân buôn bán của Trịnh Tuyết Dương ở Dương Thành.

Bởi vì chuyện lúc chiều, giờ thân phận của cô cũng đã nước lên thì thuyền lên. M

Nghe thấy vậy, vệ sĩ đứng canh cổng chạy vào báo tin trước. "Hử? Người đứng thứ ba ở Đà Nẵng tới đây sao?" Chân Hàn Tước bày ra vẻ mặt đăm chiêu. "Cậu chủ, giờ chúng ta phải làm sao đây?"

Trịnh Chí Dụng cảm thấy hơi căng thẳng, với cái tầm kiến thức và mức độ trải đời của anh ta thì người đứng thứ ba của Dương Thành tới cũng đủ để anh ta phát khiếp rồi, huống chi lại còn là người đứng thứ ba ở Đà Nẵng.

Chân Hàn Tước cong môi cười lạnh, nói: "Một người như vậy ở Đà Nẵng mà cũng đáng để tôi phải sợ sao, đừng nói là Hạ Trung Hưng, cho dù là Thế Tử Minh tiếng tăm lừng lẫy kia tôi còn chẳng để vào trong mắt nữa là. Nhà họ Thanh thì là cái thá gì kia chứ! Các người ra bảo với anh ta, báo là cút đi, bằng không thì đắc tội với nhà họ Chân ở Tứ Hải chúng ta, anh ta chờ gỡ cái mũ quan trên đầu mình xuống đi."

Trịnh Chí Dụng nghe thấy Chân Hàn Tước kiêu ngạo nói như vậy thì lập tức gật đầu nói: "Ý của cậu chủ, tôi đã hiểu được rồi, tôi biết phải làm thế nào."

Trịnh Chí Dụng nhanh chóng đi ra ngoài biệt thự số 9. Lúc ấy, đám Thanh Thiếu Bình bọn họ đã chờ rất lâu rồi.

Khoảnh khắc cánh cổng được mở ra, vẻ mặt Thanh Thiếu Bình như kiểu đã quyết tâm.

Trịnh Chí Dụng bước ra, lên tiếng nói: "Ông Bình phải không? Cậu chủ chúng tôi hôm nay không tiếp khách, mời về cho"

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.