Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1006: 1006: Chương 1005





“Tiện nhân, lại dám bắt nạt người của tôi ư? Cô muốn chết sao? Tôi không quan tâm cô là ail Lập tức quỳ xuống cho tôi!”
Thật là kiêu ngạo làm sao!
Những người xung quanh đều giật mình, ngay cả ông chủ của quầy bán đồ ăn cũng không dám ra mặt.

“Tiểu Dư, em không sao chứ?” Lâm Dương lập tức đỡ lầy Tô Dư, thấp giọng nói.

“Em không sao, anh rể, chúng…chúng ta đi thôi!” Tô Dư nước mắt lưng tròng, vô cùng sợ hãi.

“Cô bị người ta ức hiếp.

Nếu như anh rể cứ như vậy mà đi, không phải sẽ trở thành con rùa rụt cổ sao?”
Lâm Dương bình tĩnh nói, sau đó mặt không biểu cảm nhìn người đàn ông kia.

“Thế nào? Tên nhóc? Muốn thử hai chiêu à?” Người đàn ông nheo mắt khinh thường nói.

“Ha, Anh Hào chính là quán quân Sanda của tỉnh, là vệ sĩ tuỳ thân của tôi! Tôi nói cho anh biết, Lâm Dương, anh tốt nhất đừng chuốc họa vào thân! Nếu không, lát nữa bị Anh Hào đánh gãy tay chân, thì chúng tôi sẽ không bồi thường cho anh! “Chu Viên Viên hai tay chống nạnh, cười vênh váo tự đắc nói.

“Oa? Quán quân Sanda tỉnh? Tuyệt quá rồi!”

“Không thể nào coi thường được!”
“Quán quân sanda? E rằng không phải là một đánh mười chứ?”
“Nếu như anh rễ của Tô Dư bẻ gãy cổ tay với người ta, e rằng chỉ với một đắm của người ta đã hôn mê rồi?”
Những người xung quanh vô cùng kinh ngạc, lần lượt bàn tán.

Một số người bắt đầu thuyết phục Lâm Dương: “Tên nhóc, nhanh đi đi, đừng để bị người ta đánh chết!”
“Đúng vậy, tên nhóc, đi nhanh lên! Hảo hán không chịu thiệt trước mắt!”
“Nếu còn không đi, e rằng anh phải nằm xuống mà đến bệnh viện!”
Mọi người không ngừng thuyết phục, đặc biệt là ông chủ, chỉ mong sao đuổi Lâm Dương đi, nếu như có chuyện gì xảy ra với anh ở đây thì việc kinh doanh của ông ta cũng sẽ không thẻ tiếp tục được.

Tuy nhiên, Lâm Dương lại lắc đầu, mặt không biểu cảm đi về phía anh Hào.

“Em gái tôi chịu uất ức, làm sao tôi có thể đi được chứ?
Muốn tôi đi cũng được, hai người các anh lăn qua đây xin lỗi! Nếu không, hôm nay các anh có thể phải nằm xuống mà rời khỏi đây rồi!”
Lời này vừa dứt!
“Ha ha ha ha…”
Một tràng cười ầm ầm như sắm nổ ra xung quanh…
Đó là nhà vô địch Sandal!
Người bình thường nào có thể đối phó được chứ?

Nhìn Lâm Dương này, tay chân gầy gò, nhã nhặn, trên người đâu có bao nhiêu cơ thịt chứ? Anh ta còn dám nói ra lời như vậy với nhà vô địch Sanda ư?
Điều này không phải là nực cười sao?
Mọi người xung quanh đều ôm bụng mà cười.

Còn có người không ngừng thuyết phục Lâm Dương, nói anh đừng hành động theo cảm tính.

Tuy nhiên, Lâm Dương lại không quan tâm, ngoảnh mặt làm ngơ trước tất cả mọi chuyện.

“Thật là một kẻ kiêu ngạo, loại người như anh cho dù hôm nay không chết, tương lai chắc chắn cũng không sống được bao lâu!”
“Đúng vậy! Quả thực không biết tốt xấu!”
Có người mắng chửi.

“Tôi nghĩ tốt hơn là nên nhanh chóng gọi xe cấp cứu đi, nếu không đến muộn một chút sẽ không cứu được nữa!”
Có người lắc đầu thở dài nói.

Tô Dư lúc này đã tỉnh rượu rồi, vội vàng nắm lấy cánh tay của Lâm Dương nói: “Anh rễ, chúng ta đừng làm náo loạn nữa, nhanh đi thôi.

Nếu như đánh nhau với anh ta, chúng ta chắc chắn sẽ chịu thiệt.


“Tiểu Dư, anh rể có khi nào chịu thiệt chưa?” Lâm Dương khàn giọng nói.

“Nhưng mà…”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.