Ba người sau khi hoàn thành các thủ tục liền rời khỏi phòng tuần tra.
Nhưng vừa tới cửa, một chiếc Bentley đã dừng lại bên đường, sau đó một người đàn ông bụng bự bước xuống xe.
Khi Lâm Dương và Tô Dư nhìn về phía người đàn ông, cả hai đều sững sờ.
“Đạo diễn Đổng?”
Tô Dư cảm thán.
Hóa ra người đến lại là Đổng Hạ của Hoàng Ngu!
Nhìn thấy Đổng Hạ đến, Chu Viên Viên lập tức bật khóc, uất ức lao về phía vòng tay của Đồng Hạ giống như chim én về tổ.
“Đạo diễn Đổng!!” Cô ta vừa khóc vừa ôm láy Đồng Hạ.
“Đang ở bên ngoài, em chú ý một chút! Nếu để đám phóng viên và paparazzi nhiều chuyện đó chụp được, thì không thể nào giải thích được!” Đổng Hạ đẩy Chu Viên Viên ra, nghiêm túc nói.
Chu Viên Viên lúc này mới đứng thẳng người, nhưng vẫn không kìm được mà lau nước mắt, nói gì đó với Đổng Hạ.
“Được rồi, được rồi, anh đã biết chuyện rồi, em lên xe trước đi, anh sẽ lo liệu!” Đồng Hạ an ủi nói.
Chu Viên Viên gật đầu, lúc này mới ngồi lên xe.
Đồng Hạ nhìn về phía Lâm Dương và Tô Dư, khi nhìn thấy Tô Dư, trong mắt ông ta tràn đầy oán hận.
“Gan của các người thật là không nhỏ, còn dám khiêu khích trên đầu của tôi! Còn đánh trọng thương vệ sĩ của tôil Các người được lắm!” Đồng Hạ khó chịu nói.
“Vệ si?”
Lâm Dương sửng sốt: “Ông đang nói đến anh Hào kia à?
Tôi còn cho rằng anh ta là bạn trai của Chu Viên Viên!”
“Bạn trai cái gì chứ! Chu Viên Viên là nghệ sĩ được ký hợp đồng dưới trướng của Hoàng Ngu!” Đổng Hạ tức giận mắng.
Ngay khi những lời này vừa dứt, Lâm Dương liền hiểu ra.
Thì ra hồ ly tinh Chu Nguyên Viên này đã câu được Đẳng Hạ, lại chạy tới quyền rũ vệ sĩ anh Hào của ông ta! E rằng Đồng Hạ này đã bị cắm sừng rồi!
Quả nhiên, nói đến chuyện này, Chu Viên Viên ở trong xe đột nhiên trở nên căng thẳng, lo lắng nhìn Lâm Dương, hơi thở cũng đông cứng lại.
Nhưng Lâm Dương không có hứng thú đi phá chuyện của người khác.
“Là vệ sĩ của ông cùng với nghệ sĩ đã ký hợp đồng dưới trướng Hoàng Ngu đã quấy rày tôi và em gái của tôi trước!
Tôi mới phải ra tay.
Dù sao thì, cái người bảo vệ với tư cách là quán quân Sanda này là ông mua về sao? Thực lực không ra làm sao cả, tôi mới đánh vài cái anh ta đã nằm sắp xuống đất!” Lâm Dương lắc đầu.
“Anh… quá kiêu ngạo! Các người đừng đắc ý! Tên nhóc, cậu là cái thá gì chứ? Dám chống đối với Đổng Hạ tôi ư?
Cậu có đủ tư cách sao? Sớm muộn gì tôi cũng sẽ thu dọn cậu! Còn cô! Tô Dư! Đừng tưởng rằng cô ôm được đùi của chủ tịch Lâm và Tống Kinh, thì cô có thể bay lên trời!
Bộ phim “Chiến hổ” đó nhất định sẽ không quay được!
Toàn bộ làng giải trí! Cô không tìm Đồng Hạ tôi, thì cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ cất đầu lên được!” Đổng Hạ vô cùng tức giận, chỉ vào Tô Dư và Lâm Dương mà mắng chửi.
“Ngành điện ảnh trong nước chính vì có loại sâu mọt như ông, nên mới càng ngày càng kém, càng ngày càng ít người xem! Cho dù Tô Dư tôi không có ngày cát đầu lên nổi, cũng sẽ không bao giờ tìm tới Đổng Hạ ông!” Tô Dư nghiền răng nghiền lợi nói.
“Được! Được! Tô Dư, con nhóc! Cô được lắm! Được rồi!
Đã như vậy, chúng ta hãy cưỡi lừa mà xem tập nhạc đi, cứ chờ xem! Xem thử rốt cuộc là ai thắng!” Vẻ mặt của Đồng Hạ hung hăng, nheo mắt cười nói: “Hơn nữa, tôi phải thông báo cho cô biết! Bộ phim “Chiến hổ”, chắc chắn sẽ thất bại! Thậm chí ngay cả Dương Hoa cũng phải liên lụy! Không có sự ủng hộ của Dương Hoa, tôi xem cô còn có thể trà trộn trong giới điện ảnh tới khi nào!”
Nói xong, Đẳng Hạ phát tay, lên xe rời đi!
Tô Dư tức giận đến mức cơ thể thanh tú khẽ run lên, nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng.
Lâm Dương lại âm thầm ngưng tụ ánh mắt.
Trong lời nói này của Đổng Hạ có chuyện gì đó…
Sao ông ta có thể chắc chắn rằng bộ phim “Chiến hổ” sẽ thất bại chứ?