“Không cần thương lượng nữa, anh lập tức đưa người của anh cút đi, không được quấy rầy Tiểu Nhan nữa!”
“Lâm Dương, ở đây không có chỗ cho tên phế vật như: anh nói nhảm, cút sang một bên đi!” Cao Lam cau mày nói.
“Người nên cút là anh!” Lâm Dương tiến lên trước một bước, đứng trước mặt Cao Lam, mặt không biểu cảm nhìn anh ta.
Anh cao hơn Cao Lam một nửa cái đầu, nhìn chằm chằm vào Cao Lam một cách trịch thượng, khí thế vô cùng phi thường.
Hơi thở của Cao Lam run lên, nhưng lại không dám làm loạn…
Mặc dù Lâm Dương là một phế vật nỏi tiếng của Giang Thành, vua mũ xanh, nhưng cái đầu này của anh, cùng với ánh mắt lạnh lùng nghiêm túc, khá là doạ người.
“Anh muốn làm cái gì?” Cao Lam cau mày, trầm giọng quát.
“Tôi đã nói rồi, anh nhanh chóng cút ngay! Nếu như anh còn không đi, thì đừng trách tôi không khách khí.
” Lâm Dương lạnh lùng nói.
“Lâm Dương, anh lo lắng cái gì chứ? Chuyện này có liên quan gì đến anh sao? Ò … tôi biết rồi, tên nhóc anh đang tức giận … nghĩ lại thì cũng đúng thôi, chủ tịch Lâm đó rõ ràng là muốn vợ của anh, còn anh lại không thể làm gì được! Ở bên cạnh trơ mắt nhìn, thậm chí có đôi khi anh còn phải tiếp nhận sự giúp đỡ của chủ tịch Lâm, tôi nghe nói Mã Hải kia đã máy lần giúp anh giải vây! Đây chắc chắn là ý của chủ tịch Lâm, haha, tôi thấy anh làm vậy cũng đúng thôi.
Một người đàn ông to lớn sống vô dụng như vậy… anh không biết xáu hổ ư! Nếu như tôi là anh, sớm tìm được một nơi không người mà đầu xuôi đuôi lọt rồi!” Cao Lam cười nhẹ, ánh mắt tràn đầy giễu cọt.
“Ha ha ha…”
Những người ở phía sau cũng đều bật cười.
Sắc mặt của Lâm Dương tối sầm lại.
Anh không có lời nào để nói.
Bởi vì anh không biết phải giải thích thế nào với những người này.
“Lâm Dương, anh đừng quan tâm đên chuyện này.
” Lúc này, Tô Nhan ở bên cạnh thì thầm nói.
“Thế nào? Không lẽ cô thật sự muốn lên giường với người này sao?” Lâm Dương trầm giọng nói.
“Anh nói cái gì? Anh! Khốn kiếp!”
Sắc mặt của Tô Nhan thay đổi rõ rệt, trong lúc tức giận, trực tiếp tát vào mặt Lâm Dương.
Lâm Dương hơi giật mình, có lẽ là không ngờ rằng Tô Nhan lại phản ứng mạnh như vậy, nhất thời quên né tránh.
Bóp!
Có một âm thanh rõ ràng vang lên.
Bầu không khí trong phòng bỗng chốc trở nên nghiêm túc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan tức giận đến mức đỏ bừng lên, toàn thân run rẩy, cô chỉ vào cửa tức giận mắng chửi: “Ra ngoài! Anh cút ra ngoài cho tôi!”
Lâm Dương cau mày, nhìn chằm chằm vào Tô Nhan một hồi, cuối cùng quay người rời đi mà không nói lời nào.
“Tên vô dụng! Tạm biệt, không tiên!!”
Cao Lam huýt sáo, cười rất đắc ý nói.
“Anh cũng cút ra ngoài cho tôi!” Tô Nhan lạnh lùng nói.
“Tiểu Nhan, em…”
“Cút ra ngoài!” Tô Nhan lại hét lên, khuôn mặt nhỏ nhắn như phủ băng sương.
Cao Lam nghe vậy, gật đầu lia lịa, ánh mắt hung hãn nói: “Được! Được! Tô Nhan, em đừng hồi hận! Tới lúc đó đừng có cầu xin tôi!”
Nói xong, liền phát tay rồi quay người rời đi!
Không lâu sau, trong văn phòng vắng tanh.
Tô Nhan ngồi trên ghế, ôm mặt khóc.
Sau khi rời khỏi Quốc tế Duyệt Nhan, Lâm Dương lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Mã Hải.
“Chủ tịch Lâm …” Giọng nói của Mã Hải vang lên.
“Bộ phận Tài chính xảy ra vấn đề.
” Lâm Dương chỉ nói đơn giản một câu Mã Hải lập tức giống như rơi vào hầm băng, toàn thân run rẫy kịch liệt.
“Chủ tịch Lâm, anh … anh có được tin tức từ đâu vậy?”