Giọng nói vừa dứt, mọi người lần lượt nhìn về phía cổng, lại nhìn thấy mấy bóng người đang đi vào văn phòng luật SƯ.
Người dẫn đầu là Phương Thị Dân, chính là một trong ba đại luật sư của Yến Kinh!
Nhiều người kinh ngạc vô cùng.
Nhưng điều càng khiến người ta kinh ngạc hơn nữa là hai người theo sau Phương Thị Dân cùng bước vào.
Đó lại là… Phan Long và Thu Huyền Sinh …
Ba đại luật sư của Yến Kinh…đã tập hợp đông đủ…
Nhìn thấy những người này tới, tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Phương Thị Dân? Phan Long? Thu Huyền Sinh?” Khang Giai Hào đột ngột đứng dậy, trọn tròn mắt, không thể nào tin được nhìn những người này.
“Ba đại luật sư của Yến Kinh…sao lại chạy tới chỗ chúng ta?” Kỷ Văn lầm bẩm nói.
Ba người này có thể nói là đại diện cho những tiêu chuẩn cao nhát trong giới luật sư trong nước!
Mặc dù Khang Giai Hào và Kỷ Văn đã từng chiến đấu một trận với Phương Thị Dân, cho dù thắng nhưng đó đều là do Lâm Dương lửa cháy đổ thêm dầu, néu không, bọn họ sẽ không thể nào thắng trong vụ kiện của Phương Thị Dân.
Còn bây giờ, Phương Thị Dân lại đến cùng với hai luật sư lớn khác.
Đây thật sự là một cảnh tượng đáng kinh ngạc đến mức nào chứ?
Cần phải biết, mặc dù ba người này có tên tuổi ngang nhau, nhưng họ rất ít khi liên lạc với nhau, ngày thường về căn bản không có khi nào xuất hiện cùng một lúc.
Muốn mời được ba người này, đối với bất cứ người nào trong nước mà nói chẳng khác nào là leo lên trời.
Nhưng hôm nay, bọn họ lại xuất hiện ở đây.
“Chủ tịch Lâm… mời các anh đến đây sao?” Khang Giai Hào theo bản năng hỏi.
“Đúng vậy.
” Phương Thị Dân sải bước đi vào, liếc nhìn thoáng qua cảnh tượng, nhẹ giọng nói: “Được rồi, Giai Hào, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, anh mau tìm người thu dọn đi, sau đó chúng ta họp, nói cho chúng tôi nghe toàn bộ mọi chuyện đi!”
“Được … Được rồi! Luật sư Phương, Luật sư Phan, Luật sư Thu, mời bên này!”
Khang Giai Hào hoàn hồn, vội vàng chào hỏi.
Cả nhóm người lập tức bước vào phòng họp.
Bên trong văn phòng Dương Hoa.
Lâm Dương đứng trước cửa sổ sát sàn, ánh mắt nhàn nhạt nhìn những người vừa bước vào công ty luật này.
Lúc này, chuông điện thoại vang lên.
“Tên nhóc, người tôi đã đưa đến cho cậu rồi, thế nào? Tôi không nuốt lời, phải không?” Có một tiếng cười sảng khoái ở bên kia điện thoại.
“Trịnh đại thống lĩnh nhất ngôn cửu đỉnh, một câu của ông nói ra, bọn họ có thể không tới sao? Lần này cảm ơn ông nhiều, nếu như không có ông, bọn họ làm sao có thể cùng xuất hiện ở một công ty luật chứ!” Lâm Dương cười nhẹ.
“Ò, đâu có! Cậu đã cống hiến nhiều như vậy cho đất nước, tôi biết ơn cậu còn không kịp! Mấy đơn thuốc của cậu đã nâng cao sức chiến đấu của đội ngũ rất nhiều!
Haha, bây giờ thì đội ngũ của chúng ta ở nước ngoài có thể nói là đánh đâu thắng đó, khiến cho các nước láng giềng nghe tiếng đã sợ vỡ mật! Đây đều là công lao của cậu! “
“Đại thống lĩnh, quá khen rồi.
”
“Được rồi, không nói nhiều nữa, tôi biết cậu còn có chuyện gấp cần xử lý, cậu làm việc của mình trước đi, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi.
”
“Cảm ơn ông.
”
Lâm Dương cúp điện thoại, sau đó thở ra một hơi.
Nhưng vào lúc này, Mã Hải đẩy cửa ra.
“Chủ tịch Lâm.
”
“Có chuyện gì vậy?”
“Phạm Lạc và Văn Lệ đến, nói là…muốn nói chuyện với anh.
” Mã Hải kính cần nói.
“Được rồi, cứ để bọn họ vào đi.
”
Lâm Dương gật đầu.