Trợ lý bên cạnh lập tức bước tới, cằm lấy máy tính xách tay, từ dưới bàn lấy ra một phích cắm, cắm vào cổng trên máy tính xách tay, án thêm vài lần nữa.
Sau đó, có một tiếng ‘click’.
Hình ảnh trên máy tính xách tay ngay lập tức được chiếu.
trên bức tường bên cạnh dưới phương thức trình chiếu.
.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dán mắt vào hình ảnh trên bức tường.
Tất cả những gì hiện ra trên màn hình là một số tệp.
Và những tệp này…hiển nhiên là tệp nội bộ của Dương Hoa.
Có một số người không hiểu, nhưng đối với người có hiểu biết một chút về ngành thuế đều có thể nhìn ra manh mối.
“Các vị có lẽ không cần tôi phải giải thích nữa đúng không? Tập đoàn Dương Hoa đã báo cáo thiếu một lô thuốc trị giá 3 tỷ trong báo cáo doanh thu của tháng trước.
Mặc dù những loại thuốc này không treo tên của Dương Hoa, chúng vẫn theo các sản phẩm của Dương Hoa mà tiến hành bán ra, ba tỷ, đây là bao nhiêu? Cái này phải trốn bao nhiêu thuế chứ? Anh Lâm, anh có thể giải thích cho chúng tôi một chút được không?” Hùng Mẫn Sinh cười nói.
Ngay khi những lời này vừa dút, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Lâm Dương.
Mọi người đều mong chờ câu trả lời của Lâm Dương.
Nhưng mà…Lâm Dương cúi đầu suy nghĩ, hồi lâu cũng không trả lời.
Phan Long, Thu Huyền Sinh, Phương Thị Dân và Kỷ Văn không nói lời nào, vẻ mặt của ai nấy đều mất tự nhiên,.
không biết đang nghĩ cái gì.
“Haha, anh ta không còn gì để nói!” Phạm Lạc vui mừng khôn xiết, liên tục vỗ tay.
“Có lẽ là Lâm thần y này của chúng ta cũng không ngờ rằng chúng ta lại có chiêu như vậy!” Văn Lệ che môi cười.
“Kết thúc rồi! Anh chàng này kết thúc rồi! Dương Hoa cũng kết thúc rồi!”
“Một công ty lớn như vậy lại trốn thuế ư? Không thể nào tin được!”
“Bố cục của Lâm thần y cũng quá nhỏ rồi đúng không? Lại làm ra chuyện như vậy.
”
“Khoanh tay ngồi nhìn anh ta đứng trên nhà cao tầng, khoanh tay ngồi nhìn anh ta mở tiệc, khoanh tay ngồi nhìn tòa nhà của mình sụp đổ!”
“Thực sự là khiến người ta thổn thức.
”
Nhiều người xì xào bàn tán, vẻ mặt phức tạp.
“Hừ, ý định đen tối, uỗng công làm thầy thuốc, thật là mất mặt!” Uông Sử Nham khit mũi khinh thường.
Toàn bộ dư luận càng ngày càng bát lợi cho Lâm Dương.
Tuy nhiên, Lâm Dương vẫn giữ thái độ im lặng không nói.
Dường như anh hoàn toàn không nghe thấy những âm thanh xung quanh, mặc kệ, nhắm mắt bịt tai.
“Anh Lâm, anh có thể trả lời câu hỏi này của tôi được không?” Hùng Mẫn Sinh sẽ không cho Lâm Dương có cơ: hội, lập tức hùng hồ doạ người, lại chất vấn.
Ông ta không muốn cho Lâm Dương cơ hội đề thở.
Nói cách khác, ông ta không muốn cho ba đại luật sư của Yến Kinh này có cơ hội để suy nghĩ.
Nhưng, Lâm Dương vẫn không nói.
Vò đã mẻ lại sứt rồi sao?
*Bị cáo, nếu như anh tiếp tục lựa chọn im lặng, tôi có thể phán định anh là ngầm thừa nhận.
” Thảm phán Lưu cau mày nói.
“Thưa thẳm phán, không phải là tôi không muốn nói, mà là… tôi không thể nói …” Lâm Dương do dự một chút, cuối cùng cũng lên tiếng.
Ngay khi những lời này vừa dứt, hiện trường lập tức choáng váng.
Thẩm phán Lưu nhíu mày.