Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1043: 1043: Chương 1042





Những người lính?
Có ý gì?
“Vốn dĩ chuyện này được bảo mật nghiêm ngặt, nhưng tôi không ngờ mọi chuyện lại rắc rối đến mức này, chúng tôi đương nhiên phải trả lại sự trong sạch cho cậu Lâm!”
Trịnh Nam Thiên nói, run rẩy lấy một văn kiện từ trong quần áo của mình ra, sau đó đưa cho Hoàng Thái đang đứng bên cạnh.
Hoàng Thái nhận lấy, lon ton chạy đến đưa cho quan tòa Lưu.

Quan tòa Lưu xem ngay nội dung bên trên.
Tuy nhiên, chỉ sau vài giây, ông ấy đột ngột đứng dậy, kinh ngạc nhìn Trịnh Nam Thiên…
“Ông… Ông là…”
“Quan tòa Lưu, xin hãy đọc nội dung của tài liệu này để chứng minh sự vô tội của cậu Lâm.


Cậu ấy là người bảo vệ những người lính tiền tuyến của chúng tôi.

Nếu muốn bảo vệ những người lính khỏi mọi bệnh tật và chữa khỏi mọi vết thương thì phải đảm bảo sự an toàn của cậu Lâm không bị bất kỳ ai quấy rầy!” Trịnh Nam Thiên nghiêm mặt nói.
Lời phát biểu này khiến Hùng Mẫn Sinh, Phạm Lạc và những người khác chết lặng tại chỗ.
Tất cả các bệnh?
Bảo vệ?
Ông già ngồi xe lăn này đang nói cái gì vậy?
Rất nhiều người đều tò mò nhìn ông ấy.
Phạm Lạc và Văn Lệ càng thêm hoang mang bối rối.
“Người này là ai? Ông ta là diễn viên do Thu Huyền Sinh và Phan Long thuê sao? Chắc chắn là thật.

Điều Thu Huyền Sinh giỏi nhất chính là dụ dỗ người khác nói bậy để tạo cơ hội trì hoãn, khiến cho phòng ngự tâm lý của đối thủ kém cỏi, từ đó mở rộng lợi thế, thắng kiện! Đây chắc chắn là quỷ kế của anh ta!
Chắc chắn là như vậy!” Hùng Mẫn Sinh bị kích động đến nói liên tục, vẻ mặt anh ta đầy tức giận.
Nhưng vào lúc này, Võ Nhân ngồi phía sau lại thấp giọng nói: “Chờ đã, luật sư Hùng!”
“Ông Nhân, có chuyện gì vậy?” Hùng Mẫn Sinh hỏi với sự tức giận kìm nén.
Nhưng anh ta lại nhìn thấy Võ Nhân nhìn chằm chằm vào mặt Trịnh Nam Thiên hồi lâu mới hạ giọng nói: “Luật sư Hùng, phiền anh xác nhận thân phận của người này, tôi muốn biết tên ông ta!”
“Ông Nhân, chuyện này có thể khẳng định được gì? Ông ta chắc chắn là bị Thu Huyền Sinh tìm tới đóng giả nhân chứng!
Chắc chắn là như vậy!” Hùng Mẫn Sinh không tin, khịt mũi nói.

“Luật sư Hùng, tôi khuyên anh nên xác nhận thân phận của ông ta ngay lập tức, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, không ai có thể giúp anh chịu trách nhiệm đâu!” Võ Nhân nghiêm túc nói.
Lời này khiến trái tim Hùng Mẫn Sinh lạnh đi.
“Không… Ông Nhân, vừa rồi ông không có nói như vậy…” Luật sư Hùng mở miệng nói.
Nhưng nhìn biểu hiện của Võ Nhân, anh †a nhận ra có lẽ sự việc không hề đơn giản như anh ta nghĩ.
Thôi!
Hùng Mẫn Sinh hít một hơi thật sâu và hét lên: “Thưa quan tòa, tôi cần chứng minh danh tính của người được triệu tập này, hi vọng ông ta thề rằng mọi lời ông ta nói đều là sự thật và ông ta sẵn sàng chịu trách nhiệm pháp lý cho mọi lời phát biểu của bản thân!”
Lời này vừa dứt, sắc mặt quan tòa Lưu lập tức tái xanh.
Trịnh Nam Thiên liếc nhìn Hùng Mẫn Sinh một cái, cau mày hỏi: “Đây là…”
“Luật sư Hùng Mẫn Sinh, rất nổi tiếng ở vùng Đông Bắc, hiện là luật sư của nguyên cáo Phạm Lạc.” Thu Huyền Sinh giải thích.
“Ừm”
Trịnh Nam Thiên gật đầu: “Luật sư Hùng nói đúng.

Tòa án là một nơi trang trọng và linh thiêng.


Chúng ta phải tuân theo mọi quy tắc và thủ tục! Bây giờ tôi sẽ thề và tuyên bố danh tính của mình!”
“Tôi tên là Trịnh Nam Thiên, đến từ Yến Kinh.

Tôi đã phục vụ trong quân đội từ khi còn nhỏ cho đến nay, nhưng vì nhiệm vụ trong vài năm qua, chân của tôi không thể đi lại.

Đây là thẻ căn cước và thẻ quân đội của tôi…” Trịnh Nam Thiên nói, ông lấy một quyển sổ nhỏ từ trong túi ra.
Luật sư Hùng cũng học luật pháp.
Mặc dù không quen biết Trịnh Nam Thiên nhưng anh ta cũng biết quyển sổ nhỏ mà Trịnh Nam Thiên cầm trên tay có ý nghĩa gì.
Đồng tử của anh ta ngay lập tức mở to và cả người anh ta cứ như bị sét đánh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.