“Anh đang làm cái gì đấy? Việc anh phải làm bây giờ là nhanh chóng cầu xin chủ tịch Lâm tha thứ, nếu không đời này của anh coi như xong rồi!” Võ Nhân nghiêm nghị khẽ quát.
“Tôi cầu xin anh ta tha thứ? Tha thứ cái gì? Tôi đã xé rách thể diện với anh ta rồi, ông muốn tôi nói chuyện với anh ta như thế nào?
Tôi không biết xấu hổ hả?” Phạm Lạc không cam chịu tức giận nói.
“Thôi, quên đi!” Võ Nhân thở dài, dường như lúc này ông mới nhìn rõ thái độ làm người của Phạm Lạc.
Đúng lúc này, một người thanh niên đi tới.
“Xin hỏi ông có phải là ông Võ Nhân không?” Người đàn ông hỏi.
Võ Nhân liếc mắt nhìn người đàn ông đó, thấy đôi mắt anh ta lạnh lùng, làn da ngăm đen, cơ bắp cân đối của anh ta thì biết ngay là người trong quân đội, hơi thở ông lập tức run lên.
“Là Thủ trưởng Thiên đang tìm tôi có phải không?” Võ Nhân nhắm mắt khàn giọng hỏi.
“Đúng vậy, luật sư Hùng cũng được mời.
”
Người đàn ông nói.
“Được, tôi… đi qua đó ngay.
” Võ Nhân khó khăn gật đầu.
“Anh là ai? Tìm ông ấy làm cái gì?” Phạm Lạc ở bên cạnh buồn bực, vội vàng hỏi.
Người đàn ông liếc anh ta một cái, xoay người rời đi mà không nói lời nào.
“Này, anh đứng lại cho tôi! Anh là ai? Tìm ông Nhân làm gì?” Nhưng người đó trực tiếp phớt lờ anh ta.
“Anh Lạc, anh nên đến cầu xin chủ tịch Lâm càng sớm càng tốt.
Nếu quá muộn sẽ không còn cơ hội nữa!” Võ Nhân khàn giọng nói, sau đó xoay người rời đi.
“Cái này…” Phạm Lạc sững sờ đứng nguyên ở một chỗ, đầu óc anh ta choáng váng, không biết Võ Nhân rốt cuộc là đang nói cái gì…
“Phạm Lạc, chúng ta phải làm sao bây giờ? Tiền mất hết sạch rồi, bây giờ chúng ta không có gì cả!” Văn Lệ vừa đi vừa khóc nói.
“Chuyện này đã kết thúc rồi, chúng ta có hối hận cũng vô dụng! Đi thôi, rời khỏi nơi này nhanh! Tránh cho tên họ Lâm tới trả thù chúng ta!” Phạm Lạc nói xong liền dẫn Văn Lệ đi ra ngoài tòa án.
Khi hai người bước ra, đám đông đang chen chúc bên ngoài ngay lập tức sôi sục.
Vô số người bên truyền thông xông lên bao vây họ chật như nêm.
“Chủ tịch Lâm, kết quả của vụ kiện này như thế nào? Anh thua kiện rồi sao?”
“Chủ tịch Lâm, anh nghĩ sao về hành vi của Phạm Lạc? Dù sao anh ta cũng là diễn viên mà anh mời đến.
Anh có nghĩ rằng anh †a đang cố tình trả đũa anh không?”
“Theo thông tin của chúng tôi, công ty Dương Hoa do anh thành lập bị phanh phui tội trốn thuế, thậm chí là buôn lậu thuốc.
Không biết chuyện này có đúng không?”
“Chủ tịch Lâm, anh có thể trả lời trực tiếp câu hỏi của chúng tôi không?”
Giới truyền thông giống như một khẩu súng máy lần lượt đưa ra một loạt các câu hỏi khiến người ta khó trả lời.
“Thịnh Khang!” Lâm Dương kêu lên.
Khang Giai Hào vội vàng chạy tới: “Chủ tịch Lâm!”
“Sắp xếp một cuộc họp báo.
”
“Vâng.
” Khang Giai Hào gật đầu rồi lập tức tiến hành.
Ngay sau đó, Lâm Dương đi theo những nhà báo này đến một hội trường nhỏ trong một khách sạn gần đó và ngồi xuống.
Về phần Phạm Lạc cũng được Lâm Dương mời qua.
Anh ta không muốn đến nhưng anh ta lại là người của công chúng, hơn nữa trong vụ kiện này anh ta cũng không tính là thua.
Vì để sau này còn cơ hội dấn thân vào giới giải trí, anh ta biết mình không trốn tránh được nên chỉ có thể cắn răng chịu đựng đi qua.
Lâm Dương, Đinh Văn Vượng và Khang Giai Hào đều ở đây.
Phương Thị Dân, Phan Long và Thu Huyền Sinh đều không ở hiện trường, họ được sắp xếp để đón tiếp Võ Nhân và Hùng Mẫn Sinh.
Văn Lệ và Phạm Lạc ngồi cùng với Lâm Dương.
Hai người trông rất căng thẳng, bồn chồn, mười ngón tay cứ đan vào nhau.