Ông ta nhìn chăm chằm Lâm Dương một hồi mới lấy lại tinh thần nói: “Chủ tịch Lâm, chuyện này… e rằng rất khó mà làm được!
“Ông cảm thấy rằng bọn họ sẽ không đồng ý?”
“Nếu như là dưới danh nghĩa của Dương Hoa, chắc chắn không được phép, suy cho cùng, Dương Hoa của chúng ta hiện tại phát triển quá hùng mạnh, có nhiều người còn đang chèn ép chúng ta, ngay cả thành lập chỉ nhánh ở nước Mỹ, chúng ta cũng phải lấy danh nghĩa danh mục dụng cụ chữa trị mới thành lập được! Cứ như vậy phải va chạm rất nhiều, vất vả lắm mới mở ra được.
Nếu chủ tịch Lâm muốn làm như vậy, những người khác không nói, hiệp hội y khoa chắc chắn sẽ không đồng ý! Hơn nữa, những người ở đó cũng không tin vào Đông y của chúng tai”
Lâm Dương nhướng mày, lại rơi vào trâm †ư.
Không biết đã qua bao lâu…
Lâm Dương đột nhiên ngẩng đầu lên, mở máy tính, lật xem tin tức, xem một hồi, sau đó khóe miệng câu lên.
“Mã Hải, đặt vé ngay lập tức, đến học viện phái Nam Y điều mấy người tay nghề tốt, đi với tôi một chuyến, gọi ngay lập tức cho người ở bên kia chọn địa chỉ này, mau chóng thành lập theo cơ cấu Đông y “Chủ tịch Lâm, chuyện này…” Mã Hải há miệng thở dốc, còn muốn tiếp tục khuyên.
Lúc này, Lâm Dương đem ghi chú trước mặt, xoay lại hướng về phía Mã Hải.
Mã Hải liếc nhìn màn hình, hơi thở lập tức đông cứng lại.
Sau một lúc…
“Chủ tịch Lâm, tôi sẽ đi làm ngay!”
†a, bọn họ đến đây, tại sao mẹ lại đuổi con đi? Thật quá vô lý!” Linh Trúc ngẩng đầu hoài nghỉ nói.
“Con gái, con có biết tại vì con! Các bác, các chú, thậm chí một số anh chị em của con cũng bị liên lụy, bọn họ bị sa thải hoặc bị giáng chức, tất cả đêu nhận được những mức độ trả thù khác nhau! Đáng chết! Con chính là kẻ tội đồ của gia đình chúng ta!”
Người phụ nữ hét lớn một tiếng.
Linh Trúc cầm dao nĩa ngơ ngác nhìn mẹ của mình.
Cuối cùng, cô thở dài một hơi rồi không nói gì nữa.
Lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân.
Cả hai người đều sửng sốt, nhìn về phía cửa, chỉ thấy ba của Linh Trúc dẫn theo một nhóm người đi vào.
Ba cô là một người đàn ông khôi ngô, mái tóc vàng, đeo kính râm, trông rất rắn rỏi.
Ông bước vào phòng, nhìn Linh Trúc đang ăn cơm, không nói lời nào, đến ngồi lên sô pha.
“Linh Trúc?”
Khi những người phía sau bước vào, họ đều rất kinh ngạc.
“Đáng chết, mày còn mặt mũi trở về đây sao?”
“Linh Trúc, mày có biết mày đã làm gì không? Mày có biết mày đã hại chúng tao thảm như thế nào không? Bởi vì mày mà tao đã mất công việc đã làm suốt mười năm!”
“Mày là con quỷ do satan phái tới sao?”
“Mày đã đắc tội ai? Tại sao lại còn liên lụy chúng tao như vậy?” “Đồ khốn nạn hôi thối, mày thật đáng chết “Tránh ra, mày không có tư cách ngồi ở chỗ này!”
“Đúng vậy, tránh ra!”
Một nhóm thành viên trong gia đình đều chỉ trích Linh Trúc, cảm xúc của mọi người càng lúc càng kích động.
Linh Trúc vốn cũng không phải người tốt tính, lập tức cắn răng đứng lên.
“Các chú, các bác, mọi người làm gì vậy?
Đây là nhà của ba mẹ tôi, cũng là nhà của tôi, mấy người không có tư cách đuổi tôi đi!”
“Mày… Jeno! Nhìn xem con gái ngoan của chú kìa! Nhìn cô ta xem! Trời ạ, cô ta định làm gì? Muốn xem chúng tôi chống đối lại nhau sao?” Người bác đỏ bừng mặt, tức giận nói với ba của Linh Trúc.
Ba của Linh Trúc ngồi trên sô pha không nói lời nào, sau đó hít sâu một hơi rồi đứng lên.
“Ba…” Linh Trúc giật mình nhìn ông.
“Linh Trúc, con gái của ba, con có biết rằng từ trước đến nay con luôn là niềm tự hào của ba không, nhưng lần này, bởi vì sự tùy hứng của con, đã làm cho cả gia đình phải xấu hổ, làm cho những người thân của con đều bị tổn thương, con có biết hay không?” Jeno khàn khan nói.