“Đây… Cũng là…”
“Tôi nghĩ có lẽ là bước đầu điều trị của chúng ta đạt được hiệu quả, lập tức mở một cuộc họp, bàn bạc về bản báo cáo bệnh trạng này!”
“Hội trưởng, ý của ông là…”
“Sáng hôm nay tôi đã trò chuyện với vương tử Birken một lúc, ông ấy đồng ý, nếu chúng ta có thể chữa khỏi bệnh cho công chúa Margaret, ông ấy không chỉ chỉ trả một số tiền khổng lồ cho việc điều trị của chúng †a, mà còn cố gắng hết sức giúp chúng ta chế tạo ra thiết bị đó của bác sĩ Edwardl Ngoài ra, phóng viên từ khắp nơi trên thế giới sẽ tụ tập tại đây, toàn thế giới sẽ quan sát chuyện này, nếu chúng ta có thể chữa khỏi bệnh cho công chúa Margaret trong khoảng thời gian này, vậy thì chúng ta sẽ vừa có tiếng vừa có miếng, đều sẽ đem lại lợi ích to lớn cho sự phát triển của cả viện nghiên cứu và hiệp hội.
” Lôi Minh mỉm cười nói.
“Nhưng bây giờ chúng ta vẫn không có cách nào biết rõ nguyên nhân mà lượng độc trong cơ thể công chúa bị loại bỏ…”
“Trước đây chúng ta không có bước đột phá, hiện giờ độc tố giảm đi một cách khó hiểu, nhất định là có nguyên nhân, chúng ta phải tìm cho ra được nó, tôi sẽ mời vương tử Birken ở lại viện nghiên cứu của chúng ta thêm một ngày nữa, tối nay không ai được nghỉ ngơi, tăng ca thêm chút nữa, tranh thủ ngày mai tìm ra được phương pháp chữa trị!”
Lôi Minh nghiêm nghị nói.
“Vâng, thưa hội trưởng!”
Mọi người đồng lòng đoàn kết, ý chí chiến đấu dâng trào.
Tin tức được truyền đến chỗ của vương tử Birken, ông ta mừng rỡ đến nỗi cả đêm không ngủ.
Ông ta một mình đến phòng bệnh, nhìn ngắm cô công chúa đang nằm trên chiếc giường bệnh trắng tỉnh, trên mặt tràn đầy sự ấm áp và vui mừng.
“Rita, thiên sứ nhỏ của ba, nhanh thôi con sẽ khỏi bệnh, nhanh thôi…”
Đêm đã khuya.
Cả viện nghiên cứu đều đang hoạt động.
Lôi Minh lấy tư cách của Hiệp hội y khoa, suốt đêm triệu tập nhiều vị chuyên gia về “Hội chứng ALS” từ khắp nơi nhanh chóng đến viện nghiên cứu phối hợp tìm ra phương pháp chữa bệnh.
Ai nấy cũng đều bận rộn cả đêm, không dám ngủ, ra sức nghiên cứu.
Trời vừa sáng, một tin tức động trời được truyền ra từ Hiệp hội y khoa…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lâm Dương một mình đến tiệm bánh mì ở đầu đường Petron mua bữa sáng rồi ngồi ở Hiệp hội Đông y ăn sáng.
Căn phòng cách vách của Linh Trúc đã được sắp xếp rất gọn gàng, nhưng từ sáng sớm đã không thấy bóng người đâu, đợi đến lúc cô trở về, trên tay còn cầm một tờ báo.
“Linh Trúc, em đến thật đúng lúc, đã ăn sáng chưa? Nhanh đến đây ngồi xuống ăn đi” Lâm Dương liền gọi.
“Trời ạ, thầy giáo kính yêu của em ơi, thầy vẫn còn tâm trạng ngồi đây ăn sáng ư? Thầy có biết Lôi Minh bọn họ đã tìm ra phương pháp chữa khỏi bệnh cho công chúa Margaret rồi hay không?” Linh Trúc cầm tờ báo sốt ruột nói.
“Hả?” Lâm Dương hơi ngạc nhiên: “Nhanh như vậy họ đã tìm ra được phương pháp rồi sao? Em không lầm đó chứ?”
“Đây là tờ báo bản địa đưa tin nhanh nhất, các tin tức được đăng lên thậm chí còn nhanh hơn cả trên mạng, thầy có thể xem thử, bây giờ chuyện này đã dấy lên chấn động, bên ngoài Hiệp hội y khoa đã có rất nhiều phóng viên đến từ khắp nơi vây quanh!
Tuyệt đối không thể sai được!” Linh Trúc thật thà nói.
Lâm Dương cầm tờ báo lên xem, sau đó thở dài, lắc đầu nói: “Linh Trúc à, xin lỗi em.
”
“Thầy ơi, sao thầy lại xin lỗi em?” Linh Trúc thắc mắc.
“Tôi vốn nghĩ sẽ tận dụng sự việc của vương tử Birken để cho em một chỗ dựa, nhưng chưa nghĩ xong đã hỏng rồi, đây là sự vô dụng của thầy.
” Lâm Dương thở dài nói.
Linh Trúc ngơ ngác nhìn anh, đại khái là không ngờ rằng Lâm Dương lại nghĩ như vậy.
Một lúc sau, cô lấy lại tinh thần, đi về phía trước, ôm chầm lấy Lâm Dương.
Lâm Dương sửng sốt, nhưng không có phản ứng gì, trong lòng có chút bối rối, bởi vì anh cảm nhận được một thứ xúc cảm dịu dàng từng đợt từng đợt xộc vào mũi rồi lan †oả ra khắp người.
Anh giật mình, có chút không quen với sự cởi mở này của người phương Tây.
May mà Linh Trúc cũng không ôm quá lâu, rất nhanh liền bỏ ra, sau đó nở một nụ cười với Lâm Dương: “Không cần xin lỗi, thầy ơi, tất cả rồi sẽ ổn thôi, Linh Trúc không hề yếu đuối như thầy nghĩ đâu.
”