“Bây giờ tôi không muốn nghe những thứ này, tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc các người còn có thể chữa khỏi cho con gái tôi không!”
Ông ta hét lên hỏi.
Mọi người đều cúi thấp đầu, không nói lời nào.
Lôi Minh cũng không lên tiếng nữa.
Hiện trường rơi vào tình trạng bế tắc.
Nhưng vào lúc này, Linh Trúc ngập ngừng một lát rồi đột nhiên nói: “Ngài vương tử, con gái ngài thực ra… còn có thể chữa khỏi!”
“Thật không?” Hơi thở của vương tử Birken gần như đông cứng lại, bất thình lình quay người lại nhìn Linh Trúc, giọng nói run rẩy: “Cô Linh Trúc, vậy thì xin cô hãy mau chữa trị cho con gái tôi! Cầu xin cô “Thưa vương tử, tôi chữa trị không khỏi Linh Trúc lắc đầu.
“Vậy… vậy cô…”
“Tôi cảm thấy thầy của tôi có lẽ sẽ có cách chữa trị cho công chúa Margaret, ngài có thể mời thầy ấy đến đây thử xem” Linh Trúc vội vàng nói.
“Thầy của cô?” Vương tử Birken ngây ra.
“Thưa Vương tử, chính là cái tên biết thuật tà y đó!” Người bên cạnh nhắc nhở.
“Là cậu ta? Đông y Việt Nam hoàn toàn vô căn cứ… làm… làm sao chữa trị?” Vương tử Birken khó xử.
“Ngài vương tử, tôi phải đính chính lại một chút, Đông y không phải hoàn toàn vô căn cứ, tinh túy của Việt Nam được duy trì cả ngàn năm, không thể nào không có chút tác dụng gì, theo như tôi nghiên cứu, trong vài lĩnh vực, Đông y đã vượt qua cả Tây y, thậm chí là có thể chữa khỏi những căn bệnh mà hiện nay Tây y vẫn không thể điều trị lâm sàng, hơn nữa rất nhiều y học ngày nay đều kết hợp kiến thức và lý thuyết của Đông y.
Thưa Vương tử, tôi đề xuất ngài thử xem sao, dù sao thì bây giờ chúng tôi đã không có quyền lựa chọn nữa rồi.
” Linh Trúc vội vã nói.
Vương tử Birken im lặng một lúc, không nhịn được nhìn về phía Lôi Minh.
“Thưa vương tử, việc này ngài nên tự mình quyết định!” Lôi Minh hờ hững nói.
“Tên khốn xảo quyệt!” Vương tử Birken vô cùng tức giận.
Lôi Minh đang có ý định gì ông ta còn không biết sao? Chắc chắn là sợ phải gánh trách nhiệm thôi.
Thật ra Vương tử Birken không hề hay biết, nếu Công chúa Margaret có xảy ra chuyện gì, Lôi Minh vẫn có thể đem trách nhiệm đẩy lên người Lâm Dương.
Đây cũng là lý do Lôi Minh không lên tiếng.
“Cô Linh Trúc, xin cô hãy gọi ngay cho thầy của cô, mời cậu ấy mau chóng đến đây, tôi muốn thử xem, dù cho chỉ còn một tia cơ hội sống, tôi cũng sẽ không từ bỏ Rita của tôi!” Vương tử Birken nghiến răng nói.
Linh Trúc gật đầu, ngay lập tức gọi cho Lâm Dương.
Trong sở nghiên cứu, Lâm Dương đang thu dọn hành lí vừa nghe, ngay lập tức cười.
“Bọn họ chẳng phải là xem thường Đông y Việt Nam hay sao? Sao lại đến cầu xin tôi thế này?” Lâm Dương cười nói.
“Thầy à, bây giờ không phải lúc tranh cãi việc này, em vừa kiểm tra cho công chúa Margaret, mạch đập của cô ấy rất yếu, hô hấp cũng vô cùng suy nhược, chất độc đã lan ra khắp các dây thần kinh, có lẽ cô ấy không chống đỡ được qua sáu giờ tối, nếu trước lúc đó vẫn không được cứu chữa, thì cô ấy sẽ phải đi gặp thượng đế rồi…” Linh Trúc lo lắng nói.
“Vậy em cảm thấy nên chữa trị như thế nào?” Lâm Dương hỏi.
“Bắt buộc phải giải độc cho cô ấy càng sớm càng tốt! Loại bỏ tất cả chất độc trong thần kinh.
”
“Việc này nên làm như thế nào?”
“Theo như em biết thì y học hiện nay vẫn chưa trang bị cho cách làm này…”
“Đông y thì vẫn có thể làm được.
”
“Thầy, ý của thầy là…”
“Thực ra bệnh của công chúa Margaret không hề khó chữa trị, tôi nắm chắc có thể chữa khỏi “Thật sao? Quá tốt rồi thầy ạ, vậy mời †hầy nhanh chóng đến đây, chúng em sẽ cử xe đến đón thầy!” Linh Trúc kích động vội vã nói.
“Nhưng tôi không chữa!” Ngay sau đó, Lâm Dương lại nói.
Linh Trúc tức khắc như rơi vào hầm băng, ngây cả người.