“Được rồi Linh Trúc, thời gian không còn sớm nữa, mau về đây đi, chúng ta đáp máy bay về Việt Nam, tôi ở đây đợi em!” Nói xong, Lâm Dương liền cúp máy.
“Thầy!”
Linh Trúc vội vàng kêu lên.
Nhưng Lâm Dương đã không thể nghe thấy nữa rồi.
“Cô Linh Trúc, tình hình thế nào rồi? Thầy của cô có cách chữa không?” Vương tử Birken gấp gáp hỏi.
“Thầy ấy nói thầy ấy nắm chắc có thể chữa khỏi cho Công chúa.
”
“Thật sao?” Hai mắt của Vương tử Birken như đang phát sáng: “Vậy mau mời cậu ấy đến đây đi”
“Thưa vương tử, tôi cũng muốn như thế, nhưng… nhưng thầy ấy… thấy ấy nói không chữa…” Linh Trúc bất lực nói.
“Không chữa?” Vương tử Birken ngẩn ra.
“Theo tôi thấy thì đơn giản là do cậu ta chữa không được, cố tình nói như vậy mà thôi! Người Việt Nam thích nhất là làm những việc như thế.
” Lôi Minh hừ lạnh nói.
“Hội trưởng Lôi Minh, có phải ông có thành kiến gì với người Việt Nam không?”
dessie nhíu mày nói.
“Tôi chỉ nói sự thật thôi!”
“Nhưng sự thật cũng là ông ép buộc vương tử Birken lựa chọn giữa ông và ngài Lâm, tôi nghĩ rằng ngài Lâm chắc chắn là vì chuyện này nên mới không ra tay cứu chữa cho công chúa, các người đã chọc giận ngài ấy rồi!” Jessie nói.
Lôi Minh âm thầm nhíu mày.
“Đúng vậy, ngài Lâm chắc chắn là vì lý do này!” Vương tử Birken liên tục gật đầu, xoay đầu kêu to: “Vệ sĩ trưởng!”
“Thưa vương tử!” Một người đàn ông cao gầy mặc đồng phục chạy đến.
“Mau chóng chuẩn bị xe, tôi muốn đích thân đi mời ngài Lâm!”
“Vâng ạ!” Vệ sĩ trưởng lập tức chạy đi.
“Ông Lôi Minh, ông có muốn đi cùng tôi không?” Vương tử Birken quay đầu nhìn chằm chằm Lôi Minh, âm thanh trầm thấp nói.
“Đây hoàn toàn là lời nói vô lý!” Lôi Minh lắc đầu, đương nhiên ông ta sẽ không đi.
Vương tử Birken cũng lười nói chuyện thừa thãi với ông ta, nhanh chóng ra khỏi Hiệp hội Y khoa, cùng với Linh Trúc,.
Jessie lên xe, chạy thẳng đến ‘viện nghiên cứư của Lâm Dương.
“Kia là xe của Vương tử Birken!”
Một vài phóng viên mắt tinh lập tức hiểu ra.
“Ông ấy muốn đi đâu?”
“Mau, đuổi theo, mau chóng đuổi theo Một vài phóng viên vội vàng xông đến xe của mình đang dừng bên đường, đạp ga đuổi theo.
Không bao lâu sau.
Hai mươi mấy chiếc xe khác nhau dừng ngay trước cửa ‘viện nghiên cứu Đông y’ ở số T11 đường Petron…
Cầu xin Lâm Dương lúc này đang ngồi uống trà trên chiếc ghế dựa lỗi thời.
Bên cạnh là hành lí đã được sắp xếp xong.
Người phụ trách Bảo Phi của văn phòng chi nhánh Mỹ thuộc tập đoàn Dương Hoa đã đến rồi.
Anh ta định đến tiễn Lâm Dương, dù sao thì vị này cũng là cấp trên trực tiếp.
“Chủ tịch Lâm, anh đến vội quá, thức ăn và cảnh sắc ở đây khá nổi tiếng trên thế giới, anh có thể ở thêm vài ngày! Cảm nhận một chút con người và phong tục nơi đây.
” Bảo Phi cười nhẹ nói.
“Thôi, bên Dương Hoa còn rất nhiều việc phải làm, hơn nữa văn phòng chỉ nhánh của các anh vừa mới mở, còn nhiều việc phải thu xếp, chủ tịch Long để cho anh phụ trách văn phòng chỉ nhánh này, tất nhiên là có suy nghĩ riêng, đừng phụ tấm lòng tin tưởng của ông †a, làm việc cho tốt.
” Lâm Dương lạnh nhạt nói.
Bảo Phi nghe nhưng không tiện nói nhiều, chỉ gật đầu nói vâng.
Mặc dù nói như vậy, nhưng thực ra trong lòng Bảo Phi đối với vị chủ tịch Lâm trong lời đồn đãi cũng không hề ghét.