Anh ta là người Việt Nam, nhưng từ nhỏ đã học ở nước Mỹ, học tập và lớn lên tại mảnh đất này, đối với Việt Nam cũng không có cảm giác quá thân thuộc, tất nhiên chủ yếu là anh ta vô tình hiểu biết về Đông y Việt Nam, bởi vậy Mã Hải mời anh ta đến, chẳng qua là vì có anh ta ở đây, Dương Hoa mới có thể dễ dàng cắm rễ trên mảnh đất này.
Vốn dĩ Bảo Phi không có ý định vào Dương Hoa, nhưng làm sao được… Mã Hải trả quá nhiều tiền rồi.
“Vị chủ tịch Lâm này chính là bác sĩ Lâm tiếng tăm lừng lẫy ở Việt Nam sao? Ngoài vẻ ngoài đẹp trai ra, thì nhìn anh ta cũng chả có gì đặc biệt!” Bảo Phi thầm oán.
Ông chủ trẻ như vậy, thực sự có thể làm ra việc gì sao? Sợ rằng cũng là dựa vào quan hệ từ gia đình mà thành lập Dương Hoa?
Công ty lớn như thế, hơn phân nửa đều là do Mã Hải chống đỡ phải không?
Trong lòng Bảo Phi nghĩ, lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Lâm Dương cũng không còn sự cung kính phát ra từ đáy lòng nữa.
“Anh cứ về bận việc trước đi, sắp đến giờ rồi, lát nữa tôi tự mình gọi xe đến sân bay.
”
Lâm Dương nói.
Bảo Phi gật đầu, cũng không khách sáo nữa.
“Nếu đã như vậy, thì chủ tịch Lâm hãy bảo trọng, tôi về trước đây.
”
“Ừ” Lâm Dương gật đầu.
Bảo Phi lấy áo khoác, bước ra khỏi cửa.
Thế nhưng ngay khi anh ta vừa mở cửa, lại thấy một nhóm người ở bên ngoài ào ào xông đến.
Bảo Phi sửng sốt tại chỗ.
“Cho hỏi cậu Lâm có ở bên trong không?” Một người đàn ông tóc vàng mắt xanh vội vàng hỏi Bảo Phi.
Bảo Phi nhìn chằm chằm người đó, cảm thấy hơi quen thuộc, nhưng trong chốc lát lại không nhớ ra người đó là ai, chỉ đành gật đầu nói: “Có, cho hỏi ông tìm chủ tịch Lâm có việc gì?”
“Tôi muốn mời cậu Lâm đến chữa bệnh cho con gái tôi, thời gian gấp rút, tôi có thể trực tiếp trao đổi với cậu Lâm không?” Người nọ vội vã hỏi.
“Chữa bệnh?”
Bảo Phi kinh ngạc.
Danh tiếng của chủ tịch Lâm đã lan rộng khắp cả nước Mỹ rồi sao? Hiệp hội Y khoa ngay bên cạnh, xung quanh còn vài bệnh viện lớn nổi tiếng, mấy người này không tìm những chuyên gia giáo sư, sao lại chạy đến đây chứ?
Đầu óc của bọn họ điên rồi hay sao?
Bảo Phi mờ mịt, nhưng vẫn nghiêng người nói: “Mời vào!”
Dòng người không ngừng đi vào trong.
Mà người ở phía sau ông ta cũng nối đuôi nhau đi vào, ngoài ra còn có một số lượng lớn vệ sĩ và phóng viên.
Nhưng vệ sĩ đã nhanh chóng chặn ngay cửa lớn, không cho phép những phóng viên đó xông vào trong.
Không lâu sau, một đám đông chặn ngay tại cửa lớn.
Các phóng viên đều oán than, vô cùng không hài lòng.
Bảo Phi há hốc mồm nhìn.
“Chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Cuộc diễu hành như thế này, anh ta có bao giờ thấy qua đâu?
“Thưa anh, tôi có thể hỏi anh vài câu không?” Lúc này, một phóng viên tinh tường vừa nhìn thấy Bảo Phi, nhanh chóng chĩa micro và ống kính về phía anh ta.
“Xin… xin hỏi!” Đây là lần đầu tiên Bảo Phi giao tiếp với phóng viên nên khá căng thẳng.
“Đây là nơi nào? Vương tử Birken tại sao lại phải đến đây? Việc ngài ấy đến đây có liên quan gì đến vụ hỏa hoạn gần đây không?”
Phóng viên cẩn thận dè dặt hỏi.
Rõ ràng là các phóng viên cũng không biết Vương tử Birken đến đây để làm gì.
Nhưng Bảo Phi vừa nghe, ngay lập tức sững sờ như bị sét đánh.
“Anh… anh nói cái gì? Vương tử Birken?