Người vừa nãy là Vương tử Birken sao??”
Anh ta la hét thất thanh.
Rồi trở nên phản ứng dữ dội.
Người vừa nãy… chả phải là Vương tử Birken hay sao?
Anh ta còn nhớ vài ngày trước Mã Hải kêu anh ta đi điều tra về Vương tử Birken và Công chúa Margaret, nhưng anh ta không có tìm hiểu gì nhiều về Vương tử Birken, nhưng vẫn kêu người tổng hợp một phần tài liệu gửi cho tổng công ty.
Anh ta cũng có đọc sơ qua phần tài liệu, ảnh trên tài liệu chẳng phải là người vừa nãy sao?
Chuyện gì đang xảy ra? Vương tử Birken sao lại chạy đến đây để tìm chủ tịch Lâm xin chữa bệnh chứ?
Bảo Phi cũng không thèm nói với phóng viên nữa, vội vàng đẩy vệ sĩ ra, chạy vào trong.
Mà trong lúc này, Vương tử Birken đang đứng trước mặt Lâm Dương, vẻ mặt vừa khẩn cầu vừa vội vã khi nói đến điều gì đó.
Nhưng vẻ mặt Lâm Dương lại bình tĩnh, vẫn yên lặng uống trà.
“Cậu Lâm, rốt cuộc cậu muốn như thế nào mới đồng ý cứu chữa cho con gái tôi.
”
Vương tử Birken đau khổ nói.
“Thưa vương tử, trước đây tôi đã từng chữa trị cho con gái ngài rồi mà, nhưng ngài lại không tin tưởng tôi.
” Lâm Dương nhún vai nói.
“Trước đây là do tôi ngu ngốc! Tôi quá ngu ngốc! Cậu Lâm, cầu xin cậu hãy cho tôi thêm một cơ hội, chỉ cần cậu đồng ý chữa khỏi cho con gái tôi, tôi có thể thỏa mãn bất kì yêu cầu nào của cậu!” Vương tử Birken chân thành nói.
Dù nói vậy nhưng Lâm Dương vẫn thờ ơ như trước.
“Đồ khốn kiếp! Đến lúc nào rồi mà anh còn muốn lãng phí thời gian của mọi người?
Tôi nói cho anh biết, nếu hôm nay anh còn không mau đi cứu chữa cho công chúa Margaret, thì tôi sẽ đem đầu anh vặn xuống làm bóng đá!” Một tên vệ sĩ nhìn không nổi nữa, tức giận đi tới, túm lấy cổ áo của Lâm Dương gầm lên.
Thế nhưng ngay sau đó, Lâm Dương dễ như trở bàn tay bóp lấy cổ tay anh ta rồi dùng sức.
Răng rắc!
Một âm thanh vô cùng rõ vang lên.
“AI!” Vệ sĩ kêu lên thảm thiết, sau đó bị Lâm Dương bẻ gảy tay.
Những người còn lại lập tức lùi lại liên tục, suýt nữa không đứng vững, mà một bên cổ tay anh ta đã sưng tấy, xanh xanh tím tím.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người có mặt đều vô cùng sửng sốt.
“Đó là Kung Fu của Việt NamI”
“Không thể tin được!”
Hai mắt Vương tử Birken sáng rực, nhìn thấy động tác vừa rồi của Lâm Dương, ông ta càng thêm tin tưởng lời nói của Linh Trúc.
Nhưng… người ta đã quyết tâm thấy chết không cứu, phải làm sao bây giờ?
Đúng rồi, cô Linh Trúc!
Đột nhiên Vương tử Birken nghĩ ra điều gì đó liền vội vàng quay đầu lại nói với vệ sĩ trưởng bên cạnh: “Mau chóng mời cô Linh Trúc qua đây!”
“Vâng thưa vương tử.
” Vệ sĩ gật đầu, chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng Linh Trúc đã nhanh chân đến đây.
“Cô Linh Trúc! Cô đến rồi? Quá tốt rồi!
Cầu xin cô hãy khuyên thầy của cô đi! Cô Linh Trúc, làm ơn!” Vương tử Birken vội bước tới cầu xin.
Linh Trúc nhìn thấy, cũng vội vàng đi tới.
“Thầy…”
“Em cũng định khuyên sao?”
“Em…” Linh Trúc không biết nói thế nào.