“Chuyện này…” Mặt Tô Nhan hiện lên nét khó xử.
Mấy chuyện xã giao này, cô không rành lắm.
Nhưng ngay lúc này Lâm Dương đứng dậy.
“Vợ tôi thật sự không biết uống rượu, cô ấy bị dị ứng với cồn.
Mong mọi người đừng ép cô ấy quá, nếu mọi người muốn uống, thì cứ để tôi cùng mọi người uống nhé.” Lâm Dương mỉm cười nói.
Lời vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều đổ đồn về anh.
“Anh đây là… Gã mập mạp lên tiếng hỏi.
“À tôi quên giới thiệu.
Vị này là chồng của chủ tịch Vân, tên là… Tên là gì nhỉ?” Cậu chủ Hồng nhìn Lâm Dương hỏi.
“Cứ gọi tôi là Lâm Dương.”
“À Lâm Dương, cậu Lâm” Cậu chủ Hồng giới thiệu.
“Cái gì? Chủ tịch Vân đã kết hôn?”
“Tôi chưa từng nghe chủ tịch Vân nói bao giờ cả.”
“Tôi cũng không biết chuyện này…”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, cau mày lại.
“Tôi đã lấy chồng được nhiều năm rồi.” Tô Nhan bất đắc dĩ giải thích.
“Như vậy sao…”
Mọi người xung quanh bàn tiệc đều quay đầu lại nhìn, ánh mắt mỗi người không giống nhau, bên ngoài thì tươi cười nhưng bên trong thì lại đang âm thầm suy nghĩ điều gì đó.
Nhưng vẻ mặt của cậu chủ Hồng vẫn chưa biểu hiện gì cả, chỉ nâng lên chén rượu, mỉm cười nói: “Nếu chủ tịch Vân uống không rượu được, vậy cô cứ thay bằng nước đi.
Nào nào, mọi người cùng nâng chén, mời chủ tịch Vân một ly!”
“Cụng ly!”
Mọi người nâng chén hô.
Tiệc rượu bắt đầu xem như vui vẻ.
Lâm Dương nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Anh còn tưởng rằng những người này là do cậu chủ Hồng mời đến bữa tiệc hôm nay, danh nghĩa là tham gia uống rượu, thực tế là đối phó hoặc nhằm vào chủ tịch Vân.
Thì ra anh lo lắng quá nhiều rồi: Nhưng mà cũng phải thôi, Tô Nhan đã dẫn cả chồng mình theo rồi mà vẫn còn ôm ý đồ bất chính với cô, thì cũng quá là không thức thời rồi.
Không thể không nói, có một người vợ hồng nhan họa thủy như cô, khác nào ôm theo quả bom nổ chậm bên người đâu.
Lúc trước đối phó với một tên Cao Minh Bách rồi, bây giờ lại xuất hiện thêm một tên cậu chủ Hồng này nữa…
Cũng may là Lâm Dương cũng có chút ít thủ đoạn, nếu đổi lại là những người khác, làm sao mà giữ chân được người vợ như thế này…
Nhưng mà… suy cho cùng thì Lâm Dương vẫn nghĩ quá đơn giản rồi.
Vốn dĩ nghĩ đến cậu Hồng này bởi vì sự †ồn tại của Lâm Dương mà buông tha cho Tô Nhan, nhưng không thể ngờ được rằng, tất cả vẫn còn chưa bắt đầu.
“Được rồi mọi người, cơm đã dùng xong, rượu cũng nâng chén rồi, chúng ta lên lầu một ngồi đi, hôm nay tôi mời tới một nghệ sĩ đàn dương cầm nổi tiếng từ nước Y, dự định mở một solo concert nho nhỏ ở bữa tiệc hôm nay tặng cho mọi người.
Tôi nghĩ cậu ấy đã chuẩn bị xong rồi, mời các vị hướng đến sân khấu, chúng ta thưởng thức buổi diễn này!” Cậu Hồng mỉm cười nói.
“Tốt!” Tất cả mọi người hai mắt đều sáng bừng lên.
“Mời nghệ sĩ nổi tiếng sao? Có thể lộ ra một chút thông tin không cậu Hồng?” Một cô gái vội vàng hỏi.
“Cô nhất định đã nghe qua tên của cậu ấy!” Anh ta lời ít ý nhiều, chỉ nên ra một cái tên: “Oliver Harry!” Cậu Hồng cười nói.
Vừa nghe đến cái tên này, trong nháy mắt các cô gái có mặt tại hiện trường đều hưng phấn thét chói tai.
“Ôi trời ơi, thật sự là anh ấy!”
“Cậu Hồng, anh ấy là người mà anh mời đến sao? Anh ấy với anh quen nhau à?”
Các cô gái lập tức chen nhau tiến lên, chạy đến trước mặt cậu Hồng, vội vàng hỏi.
“Trước đây, khi tôi có dịp qua nước Y tu nghiệp, ngẫu nhiên quen biết được Harry, nói thẳng ra thì, chúng tôi cũng coi như là bạn học cũ.” Cậu Hồng cười nói.
“Áp”