Cô nhắm mắt lại, yên lặng lắng nghe, trong đầu cũng không khỏi nổi lên một cỗ cảm giác khác thường.
..
Cảm giác này thật kỳ lạ .
Cô không biết đây là sức cuốn hút của âm nhạc, hay là vì mặt khác.
.
.
Có điều cảm giác này không quá mãnh liệt.
Thủ khúc đại khái đã qua được năm sáu phần.
Nốt nhạc cuối cùng hạ xuống, khúc nhạc tràn đầy tình cảm này, rốt cục cũng xong.
Đại sảnh im phăng phắc ba bốn giây, liền vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Ba ba ba ba ba… .
Tiếng vỗ tay vang dội đến mức dường như khiến trần nhà muốn sụp đổ.
“Buổi diễn hay quái”
“Trời ạ, tôi chưa từng nghe qua khúc nhạc nào hay thế này!”
“Khó trách nghệ sĩ Harry khen ngợi cậu chủ Hồng như thế, chỉ có cậu chủ Hồng mới khiến anh ấy chú ý!”
“Trung Hồng, nếu anh muốn mở một buổi hòa nhạc, tôi nhất định sẽ đi cổ vũ I”
“Anh đã chinh phục tôi rồi!”
Các tân khách ồn ào khen không dứt miệng, ánh mắt rất nhiều người nhìn anh ta tràn ngập ái mộ cùng sùng bái.
“Hồng, cậu diễn tấu thật sự quá tuyệt vời, nếu cậu đồng ý tiếp tục phát triển ở phương diện này, tài năng của cậu so với tôi sẽ càng lợi hại hơn nhiều!” Harry không tiếc lời khen ngợi.
“Harry, cậu đừng đem tôi ra đùa nữa, tôi chỉ là một tên nghiệp dư mà thôi.” Trung Hồng nhún nhún vai cười nói.
“Nghiệp dư thì sao? Tôi cảm thấy tiếc cho một tài năng như cậu, bài diễn tấu của cậu đã vượt qua rất nhiều nghệ sĩ nghiệp dư khác!”
“Cám ơn.”
“Hồng, tôi thấy cậu thật sự có tài, khúc đàn vừa rồi của cậu thật sự khiến người ta thương cảm, cũng rất sâu nặng.
Hơn nữa trước khi diễn tấu cậu nói là vì một cô gái, thế nào? Cô gái mà cậu để ý đâu rồi? Vì sao tiếng đàn của cậu lại khiến người khác tan nát cõi lòng như vậy? Cậu có đang vượt quá giới hạn của bản thân không? Hồng!” Harry kỳ quái hỏi.
“Tôi không sao cả, tôi chỉ muốn thổ lộ tiếng lòng của mình, bất kể tôi trở nên như thế nào, cô ấy có ra sao, tâm tư tình cảm của tôi, cũng sẽ không thay đổi…” Trung Hồng lắc đầu cười nhẹ, tầm mắt như cũ vẫn nhìn về phía Tô Nhan.
Này đã là ngầm thổ lộ rồi còn gì.
Tô Nhan Âmạnh mẽ bừng tỉnh, sắc mặt lần nữa khó chịu cực kỳ.
“Chủ tịch Hồng, cô gái anh thích là ai thế?”
“Đúng vậy chủ tịch Hồng, thủ khúc vừa rồi anh là vì ai diễn tấu vậy?”
“Chủ tịch Hồng, hãy mau công bố nữ diễn viên đi!”
Các tân khách đều nói.
Có những việc bọn họ đã biết còn cố hỏi, chỉ vì muốn chính bản thân anh ta thừa nhận mà thôi…
Trung Hồng lắc đầu liên tục: “Các vị, không cần làm tôi khó xử, tôi không muốn mang đến phiền phức cho cô ấy, kế tiếp, mời mọi người thưởng thức buổi biểu diễn của Harry.”
Nói xong, Trung Hồng liền quay lại vị trí của mình, một mình uống rượu.
Vừa đúng như mong muốn của anh ta.
Không ép, không vội.
Lâm Dương thầm nghĩ trong lòng.
Tô Nhan cúi đầu chào hỏi, nói nhỏ: “Chủ Tịch Hồng, tôi có chút mệt mỏi, tôi muốn về phòng nghỉ ngơi!”
Cô không muốn ở đây thêm chút nào nữa , nếu không sẽ có chuyện xảy ra.
Với đầu óc linh hoạt và khả năng tinh tế, Trung Hồng cũng nhận ra đối phương không vui, quan tâm nói: “Chủ tịch Vân, cô có ổn không? ?”
“Tôi chỉ là… không quá thích ứng được những trường hợp như thế này…”
“Chủ tịch Vân hy vọng đoạn nhạc vừa rồi sẽ không làm cô cảm thấy tôi quá đường đột.
.
” Trung Hồng xin lỗi.