Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1118: 1118: Chương 1117





Anh không thể khiến cho ba mẹ tôi có thể nhìn anh bằng cặp mắt khác xưa được sao?”
Cảm xúc của Tô Nhan có chút kích động, ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy vỡ vụn.

Lâm Dương chẳng nói được một lời.

Anh không biết mình nên trả lời Tô Nhan như thế nào.

Cũng phải thôi.

Nếu như anh đã cố tình che giấu thân phận thật sự, thì đối phương có đánh giá như vậy về mình, cũng là chuyện đương nhiên mà thôi.

Lâm Dương thở dài một hơi mệt mỏi, giọng anh khàn khàn: “Ái Vân, sớm muộn gì cũng có một ngày, em sẽ biết được chân tướng sự việc thôi.


“Chân tướng cái gì cơ?”
“Sau này em sẽ biết.


Lâm Dương cũng không tiếp tục nói nữa.

Tô Nhan cắn chặt răng, hai mắt ngấn lệ nhìn anh chằm chằm.


“Tôi mặc kệ anh đang nghĩ gì, tóm lại, tôi không cho phép anh nhắc lại chuyện ly hôn nữal”
“Nhưng cứ tiếp tục như thế này cũng có ý nghĩa gì đâu?”
“Anh đang cảm thấy chuyện chúng ta là vợ chồng hờ khiến anh rất khó chịu à?” Tô Nhan lại hỏi lại lần nữa, nước mắt sắp không khống chế được mà tràn khỏi bờ mi.

“Tôi không có ý như vậy…”
Lâm Dương vội vàng định giải thích.

Nhưng đúng lúc này, Tô Nhan lại đột nhiên bước nhanh vài bước về phía anh, cô vòng tay ôm ghì cổ anh xuống, rồi kiễng mũi chân, đôi môi anh đào đỏ mọng lập tức dán lên môi anh.

Cảm giác mềm mại hơi lành lạnh nháy mắt đã lan tỏa khắp tứ chỉ.

Toàn thân Lâm Dương chấn động không thôi.

Nhưng chỉ rất nhanh sau đó, hai cánh môi lại vội vã rời đi.

Hai má Tô Nhan đỏ bừng, nhưng nước mắt cũng không nén được mà chảy dài trên khuôn mặt, cô trừng mắt nhìn Lâm Dương, trong giọng nói có cả sự nghẹn ngào: “Như vậy, anh đã vừa lòng chưa?”
Chỉ bằng như vậy thôi sao?
Lâm Dương rất muốn nói như thế, nhưng lý trí vẫn mách bảo anh là nên im lặng thì hơn.

“Tôi biết, anh chấp nhận đóng giả vợ chồng với tôi như thế này cũng là thiệt thòi cho anh, hơn nữa những năm gần đây anh vẫn luôn phải chịu sự châm chọc khiêu khích của mọi người trong nhà, chắc chắn trong lòng anh cũng thấy rất khó chịu.


Nhưng tôi cũng không có cách nào khác cả, anh biết mà? Tôi không thể thay đổi được hiện trạng của anh, người thay đổi được hiện trạng của anh chỉ có một mình anh thôi! Nếu như anh biết ganh đua, biết tiến tới, thì chúng ta đâu phải như bây giờ?”
Tô Nhan dứt lời, lập tức xoay người đi vào phòng.

Lâm Dương ngồi trên sô pha bên ngoài phòng khách, cả người như rơi vào sương mù.

Thế mà anh lại không nghĩ tới Tô Nhan lại có thể to gan lớn mật như vậy.

Nhìn dáng vẻ sốt ruột, bối rối của cô bé đó kìa.

Chắc hẳn là nụ hôn đầu tiên đúng không?
Rốt cục là cô lấy ở đâu ra can đảm mà làm như vậy nhỉ?
Lâm Dương không kìm lòng được mà nhìn phóng mắt nhìn vào trong phòng ngủ, Tô Nhan đã nằm lên giường rồi, nhưng lại trùm chăn che kín mặt.

Bầu không khí trong phòng dường như trở nên có chút quái lạ.

Lâm Dương cũng không biết nên nói gì cho phải, đành dứt khoát đứng dậy đi đến bên cửa sổ, châm một điếu thuốc lá.

Hi vọng thời gian có thể hòa tan được hết thảy mọi chuyện.

Mà nếu thật sự có thể quay ngược lại thời gian, anh cũng sẽ không lựa chọn cuộc hôn nhân này.

Bởi vì… anh biết bản thân mình và Tô Nhan không phải là chung một con đường.

Hoặc nói cách khác, hai người bọn họ không phải là cũng một thế giới.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.