“Em còn không hiểu à? Trung Hồng bảo Chu Quý dụ tôi rời khỏi phòng chứ còn sao nữa.
Chu Quý chỉ mời có một mình tôi thôi, mà không mời em, tôi ngờ rằng là đợi tôi đi khỏi đây rồi, cái tên Trung Hồng kia chắc hẳn là sẽ ngay lập tức tới mời em đi ăn bữa tối trong ánh nến lãng mạn cho coi!” Lâm Dương nhún nhún vai, cười xòa.
Tô Nhan chợt ngẩn ra, rồi lại hừ một câu: “Tôi sẽ không đi đâu.
”
“Em đi cũng có vấn đề gì đâu.
”
“Anh nói vậy là có ý gì?” Tô Nhan trừng mắt.
“Không có ý gì cả, tôi tin em thôi.
” Lâm Dương cười nói.
Tô Nhan hết lời để nói.
“Huống hồ, nếu như Trung Hồng dám mời em, thì chắc chắn là sẽ có lý do khiến em không thể từ chối được.
Nếu tôi đoán không lầm, thì rất có thể anh ta sẽ dùng chuyện dự án làm cái cớ, để cho em không thể không nhận lời.
” Lâm Dương nói.
Tô Nhan lại một lần nữa trầm mặc.
Mà sắc mặt tên phục vụ đứng ở một bên lại có chút lung lay.
“Đi thôi.
”
Lâm Dương đi ra khỏi phòng.
“Anh… Mời anh đi bên này.
” Phục vụ lại nặn ra một nụ cười, dẫn đường cho Lâm Dương.
Mà mọi chuyện quả nhiên giống hệt như những gì Lâm Dương đã dự đoán, sau khi Lâm Dương rời đi không lâu, chuông cửa lại lần nữa vang lên.
Đôi mày liễu mảnh khảnh của Tô Nhan nhíu chặt lại, lập tức đi ra mở cửa.
Mà người đang đứng ngoài cửa lúc này, rõ ràng chính là trợ lý của Trung Hồng.
“Chủ tịch Vân, cậu chủ Hồng muốn mời cô tới dùng bữa cơm đạm bạc, thuận tiện bàn bạc một chút về dự án hợp tác giữa tập đoàn Trung Thập và Tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan, mong cô đừng từ chối.
” Trợ lý mỉm cười.
Tô Nhan vừa nghe thì ngay lập tức đã đen mặt lại.
“Anh ta muốn mời tôi đến đâu ăn cơm?”
Tô Nhan trầm giọng hỏi.
“Không xa đâu, ngay tại nhà hàng cơm Tây bên cạnh! Cậu chủ Hồng đã ở nơi đó đợi cô rồi!” Trợ lý lại cười.
“Cơm Tây sao? Cậu chủ Hồng nhà các anh sẽ không bao cả nhà hàng của người ta đấy chứ?” Tô Nhan lại hỏi.
“Chuyện này…” Trợ lý nhất thời cũng không biết phải trả lời ra sao.
“Nói cho cậu Hồng nhà các anh, nếu muốn ăn cơm, thì ăn ngay trong khách sạn này cũng được, không cần cầu kỳ.
Hơn nữa, tôi sẽ chỉ bàn chuyện công việc thôi, những chuyện khác tôi không muốn nhắc đến, hi vọng là cậu chủ Hồng có thể hiểu cho.
” Tô Nhan nói một cách nghiêm túc.
“Vâng… Vâng, tôi… tôi sẽ báo lại cậu chủ ngay lập tức.
”
Trợ lý cố nặn ra một nụ cười, sau đó vội vã rời đi.
Ước chừng khoảng nửa giờ sau, cậu chủ Hồng đã tới lầu một khách sạn rồi.
Tô Nhan tùy tiện thay một bộ đồ sạch sẽ đơn giản, cũng không trang điểm, cứ để mặt mộc như vậy mà đi gặp Trung Hồng.
“Chủ tịch Vân, cô không thích cơm Tây sao?” Trung Hồng vừa tới đã cười tươi niềm nở.
Cho dù Tô Nhan cố tình không trang điểm, nhưng mặt mộc của cô vẫn có thể đẹp đến mức khiến người khác xốn xang không thôi.
“Tôi chỉ cảm thấy bàn chuyện công việc thì không cần thiết phải bàn ở một xa hoa như vậy, chúng ta cứ tùy tiện thoải mái ăn chút gì đó đơn giản, bàn chuyện chính sự đi.
”
Tô Nhan cũng thản nhiên nói, mặt không mảy may rung động.
Trung Hồng âm thầm nhíu máy, nhưng vẫn rất có phong độ thân sĩ mà gật đầu, lập tức kêu trợ lý đi sắp xếp.
Một lát sau, hai người đã ngồi vào một bàn bên cửa sổ trên lầu một.
“Hai ly vang đỏ Italia, một salad hoa quả, thêm hai suất bít tết chín bảy phần…”