Trung Hồng vô cùng thành thạo gọi món.
“Tôi không uống rượu, anh quên rồi sao, cậu chủ Hồng?” Tô Nhan khế nhíu đôi mày liễu.
“Ái Vân, cô quên hôm nay là ngày gì rồi sao?” Trung Hồng mỉm cười hỏi lại.
Sắc mặt của Tô Nhan cũng không được tốt cho lắm, hiển nhiên là không quá hài lòng với cách xưng hô của Trung Hồng, nhưng cô vẫn hoang mang hỏi lại: “Hôm nay là ngày gì vậy?”
“Hôm nay là sinh nhật của cô nha! Đồ ngốc! Uống một chút vang đỏ cũng không vấn đề gì đâu!” Cậu chủ Hồng mỉm cười nói, sau đó anh ta lấy từ trong ngực áo ra một hộp quà nhỏ được đóng gói vô cùng tỉnh xảo, đặt nó xuống mặt bàn, anh ta nói: Vân, sinh nhật vui vẻ, đây là một chút tấm lòng của tôi! Mong cô dù có thế nào cũng đừng từ chối.”
Tô Nhan lúc này mới giật mình phản ứng lại.
“Đúng rồi… Hôm nay là sinh nhật của tôi…
“Đã lâu rồi tôi chưa từng có sinh nhật…”
Tô Nhan khẽ nỉ non.
“Khi ký hợp đồng cùng cô, trợ lý của tôi đã vô tình nhìn thấy chứng minh thư của cô, vậy nên tôi mới có thể nhớ kỹ được ngày này.
Sở dĩ tôi muốn đặt ngày ký kết dự án vào hôm nay là vì muốn nhân cơ hội này chúc mừng sinh nhật cô! Ái Vân, cô đừng hiểu lầm, tôi cũng không có ý gì khác, tôi chỉ muốn cô được vui vẻ hạnh phúc mà thôi, vậy nên tôi muốn chuẩn bị một sự bất ngờ nho nhỏ cho côi”
Gương mặt Trung Hồng tràn đầy thâm tình, anh ta bộc bạch.
Cặp mắt ấy tựa như muốn nhìn thấu cả con người Tô Nhan vậy…
Ngắm nhìn những món quà đặt ở trên bàn và lắng nghe những lời nói trìu mến của Trung Hồng, Tô Nhan vẫn hoàn toàn im lặng.
Phải thừa nhận rằng tiết mục biểu diễn vừa rồi của Trung Hồng thật đúng là không thể chê vào đâu được.
Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, lời nói dịu dàng, ánh mắt trìu mến, cùng xuất thân và gia thế xuất sắc đủ khiến bất cứ người phụ nữ nào cũng phải đắm chìm.
Và Trung Hồng cũng tin rằng cho dù không nắm được tay Tô Nhan lần này thì ít nhất anh ta cũng đã để lại cho cô thật nhiều ấn tượng tốt.
“Cậu Hồng, chúng ta hình như chưa gặp nhau lần nào nhỉ?” Tô Nhan nhìn qua món quà một lượt, bình tĩnh hỏi.
Chưa có ai từng nhớ đến sinh nhật của cô, ngay cả bố mẹ cô, Lý Giang và Hứa Ngọc Thanh cũng đã chẳng còn để tâm đến chuyện này sau khi cô bước sang tuổi hai mươi.
Bản thân cô cũng dần dần quên mất chuyện này, thế nên cô không bao giờ nghĩ rằng lại có người vì mình mà chuẩn bị kỹ càng đến như vậy.
Mặc dù Tô Nhan biết răng Trung Hồng làm vậy là có mục đích.
“Chúng ta thực sự chưa từng gặp mặt, nhưng mà Ái Vân cô có biết không, trên đời này, có một thứ gọi là định mệnh đấy.
Những người có duyên với nhau thì dù cho có xa cách nhau tận muôn đời, cuối cùng cũng vẫn sẽ gặp được nhau thôi.
Còn nếu không có duyên thì dù chúng ta có là những người sống chung dưới một mái nhà thì cũng không thể đi chung một con đường được.
Tôi nghĩ chúng ta cũng có ít nhiều cảm xúc dành cho nhau, khi tôi gặp cô lần đầu tiên, tôi cảm thấy như thể chúng ta đã quen biết nhau từ lâu rồi vậy.
Ái Vân, cô có cảm thấy như vậy không?” Trung Hồng nhẹ nhàng hỏi.
“Xin lỗi, tôi không thể” Tô Nhan lắc đầu.
Trung Hồng sửng sốt, sau đó mỉm cười xin lỗi: “Xin lỗi Ái Vân, có lẽ tôi đã hơi nóng vội rồi.
Nếu có điều gì đó khiến cô không thoải mái, xin hãy tha thứ cho tôi.
Tôi không có ý gì khác đâu, tôi chỉ muốn chúc mừng sinh nhật của cô.
Dù gì cũng đã là đối tác kinh doanh nên chúng ta vẫn có thể kết giao với tư cách là bạn của nhau, phải không?”
“Chỉ là bạn bè thì đương nhiên không sao” Tô Nhan gật đầu.
“Vậy thì, cô nhận món quà này với tư cách là một người bạn thì không sao đâu, nhỉ?” Trung Hồng cười.
Tô Nhan không ngờ Trung Hồng sẽ quay lại chủ đề này, cô há miệng không nói nổi một lời, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.
Trung Hồng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, người phục vụ đã mang rượu vang đỏ đến.
“Chúc mừng sinh nhật cô!” Trung Hồng cầm ly lên.
“Cảm ơn anh.” Tô Nhan cũng cầm ly rượu lên, nhấp môi uống rượu, nhưng cô lại không uống.
Lúc này, đèn trong đại sảnh đột nhiên bị tắt đi.
Tô Nhan sửng sốt.
Cô nhìn thấy một luồng sáng chiếu vào cây đàn piano ở trung tâm sân khấu.