Nghệ sĩ thiên tài Harry vẫn ngồi đó.
“Kính thưa quý vị và các bạn, hôm nay là sinh nhật của một quý cô xinh đẹp.
Tôi ở đây thay mặt một người bạn tốt của tôi, muốn gửi đến cho quý vị bài hát “To Alice” dành tặng riêng cho quý cô xinh đẹp này.
Mời mọi người thưởng thức và mong rằng quý cô xinh đẹp sẽ thích!”
Harry mỉm cười, và sau đó anh ta ngất ngây chìm vào bản nhạc.
Mọi người yên lặng lắng nghe.
Tô Nhan cũng vậy.
Dẫu không thích nghe piano cho lắm nhưng phải nói rằng trình độ và khả năng biểu diễn piano của Harry quá tốt, cho dù là một người không có hứng thú với piano nhưng cô vẫn chăm chú thưởng thức màn trình diễn của anh ta.
Nhìn thấy được điều này, Trung Hồng đang ngồi ở bên phía đối diện không khỏi nhếch miệng.
Anh ta đã đọc vài cuốn sách về tâm lý học và tham khảo ý kiến của một số nhà tâm lý học nổi tiếng.
Theo quan điểm của anh ta, tình yêu chẳng khác nào một trò chơi tâm lý, muốn phụ nữ say mê mình thì chỉ cần kéo họ sát lại gần với lĩnh vực mà mình xuất sắc là được.
Khi người phụ nữ ấy thích thú với một lĩnh vực nào đó mà may mắn lĩnh vực đó lại đúng là thứ mà bản thân giỏi nhất, thì chắc chắn người ấy sẽ không thể thoát khỏi được sức hấp dẫn của mình rồi.
Bây giờ đây có vẻ như Tô Nhan đã có chút hứng thú đối với piano.
Tiếp theo, anh ta chỉ cần nói chuyện với Tô Nhan về cây đàn piano, và không sớm thì muộn, người phụ nữ này cũng sẽ dần có hứng thú với anh ta, sẽ sớm thôi!
Tô Nhan chẳng thể nào hay biết Trung Hồng nghĩ gì.
Trên chiếc ghế trong căn gác tầng hai, có một người khác cũng lắng nghe tiếng đàn.
Người đó không ai khác chính là Lâm Dương.
Lúc này, anh đang ngồi im lặng một mình trong góc phòng, những người xung quanh anh đều là những chàng trai cô gái cao sang quyền quý đi dự bữa tiệc hôm nay theo lời mời của Trung Hồng.
Khi nghe tiếng đàn piano trong đại sảnh, mọi người đã chợt hiểu rõ mọi chuyện …
“Anh Lâm, lại đây, anh cạn với tôi một ly này nhé!” Đúng lúc này, tên mập Chu Quý nhanh nhẹn bước tới, cầm ly rượu trắng nở nụ cười rồi nâng ly với Lâm Dương.
“Cậu Quý đấy à, thực ra tôi uống rượu không được tốt lắm đâu.” Lâm Dương nhẹ giọng nói.
“Ơ kìa anh Lâm, anh nói như vậy không chừa chút mặt mũi nào cho tôi sao?” Chu Quý lộ vẻ không vui.
“Vậy anh muốn tôi giữ mặt mũi cho anh như thế nào đây?” Lâm Dương liếc hắn ta một cái.
“Rất đơn giản thôi, chúng ta hãy uống cạn ly này! Cạn ly trăm phần trăm, chúng ta là anh em!” Chu Quý mạnh dạn nói.
“Việc này…’ Vẻ mặt Lâm Dương dần trở nên khó xử, sau đó mới quay ra gật đầu: “Chậc, được thôi, anh trông vui sướng quá vậy, nhưng mà vui thôi đừng vui quá nhé.
Tôi cũng không lươn lẹo gì đâu nhé.
Nào lại đây, nâng ly, cạn chén!”
“Cạn chén!”
Chu Quý bật cười, rồi cùng Lâm Dương uống cạn rượu trong chén.
Ly rượu này ít nhất cũng phải nhiều bằng hai ba ly bình thường, Chu Quý uống liền một hơi, khuôn mặt không hề đỏ lên chút nào.
Lâm Dương ngẩng đầu lên một chút, khẽ lắc nhẹ.
Đôi nam nữ trên bàn lén lút nhìn nhau.
Sau đó, một người khác xoay người đứng dậy và đi về phía Lâm Dương, tay còn cầm theo một ly rượu đầy.
“Anh Lâm, anh đã vừa uống với anh Quý rồi.
Nếu không uống với tôi thì khác nào anh coi thường tôi.
Nào, chúng ta cũng uống một ly đi, trăm phần trăm cạn chén nhé!” Người đàn ông cười nói.
“Tôi…tôi vừa cạn chén … cậu cứ từ từ, từ từ…
“Từ từ á, từ từ làm sao được? Nào, lại đây, cạn chén anh ơi!”
“Chuyện này…”
“Sao vậy anh Lâm? Anh Lâm coi thường chúng tôi sao?”
“Ý tôi không phải vậy…”
“Vậy thì cạn chén…”
“Nhưng mà… À thì, tôi có một điều kiện!”
“Điều kiện gì thế, anh cứ nói ra xeml”