Lần đầu tiên anh thấy Tô Nhan quan tâm mình như thế.
Đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy vậy…?
“Anh từ từ ăn, tôi đi đến tập đoàn Thập Trung một chuyến, cùng mọi người nơi đó bàn chút chuyện hợp tác, tôi đã đặt vé bay về Giang Thành chuyến buổi chiều nay rồi, anh ở lại đây chờ tôi về cùng đi!” Tô Nhan khẽ nói, sau đó đứng đây, cầm lấy túi to túi nhỏ tài liệu rồi vội vàng ra cửa.
Lâm Dương lắc lắc đầu, ăn xong bữa sáng, rồi lại đi ra ngoài đi dạo.
Lần đầu tiên anh đến Hạ Kinh, nghe nói nơi này có một cây thuốc quý độc nhất vô nhị, cực kỳ khó kiếm ở nơi khác, có lẽ nên tìm hiểu một chút.
Có điều, Lâm Dương vừa mới ra đại sảnh khách sạn, thì đã bắt gặp mấy tên mặc tây †rang màu đen đeo kính râm đi tới.
“Xin hỏi có phải là anh Lâm không?”
“Là tôi, có chuyện gì?” Lâm Dương mỉm cười hỏi.
“Cậu chủ của chúng ta muốn gặp anh Lâm, mời anh Lâm đi cùng chúng ta một chuyến!” Biểu cảm trên mặt gã đàn ông không có chút thay đổi nào, gã ta nói.
“Cậu chủ nhà mấy người? Là ai vậy?”
Lâm Dương tò mò hỏi bọn họ.
“Không cần hỏi nhiều, đi rồi sẽ biết!
Gã đàn ông không hề khách khí nói.
Một đám người đứng vây quanh Lâm Dương, nhìn tư thế này, xem ra là nếu anh không đi, thì cũng sẽ bị cưỡng chế bắt đi thôi.
Lâm Dương âm thầm nhíu mày, thức thời gật gật đầu.
“Đi, nếu cậu chủ các người nhiệt tình như thế, tôi đây nhất định phải đi xem hẳn ta là thần thánh phương nào.
”
Nói xong, Lâm Dương lập tức bước lên một chiếc xe hơi màu đen cùng mấy người này.
Xe lăn bánh nhằm thẳng hướng một quán trà xa xỉ bên ngoài cách ba con phố mà đi tới.
Tới nơi, những người này lập tức đẩy Lâm Dương đến đại sảnh, đi vào cái bàn tận cùng bên trong.
Mà bên chiếc bàn kia, đã có không ít người đang ngôi rồi.
Đó rõ ràng là đám người Chu Quy mới mời Lâm Dương uống rượu tối hôm qua.
Bọn họ hình như là đang ăn sáng, nhưng mà trêu bàn đều bày mấy món ăn dạng lỏng.
Sắc mặt mỗi người nhìn qua đều không được tốt lắm.
Tối hôm qua bọn họ chắc chắn đã ói sạch cả ruột ra rồi.
Chu Quý lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lâm Dương, đôi mắt tỉ hí kia giống như muốn ăn sống nuốt tươi anh vậy.
“Cậu Quý, người đã tới rôi.
”
Gã kia nói với Chu Quý.
“Ù, đóng cửa ngay quán trà lại, tạm đừng buôn bán!
Sắc mặt Chu Quý lạnh tanh, không chút thay đổi nói.
“Vâng, cậu Quý!”
Gã ta nói, rồi tức thì đi gọi chủ quán trà ra đuổi vài vị khách còn lại đi, tiên đà đóng cửa lại.
“Ây, cậu Quý, buổi sáng tốt lành.
Tôi còn tưởng là chủ tịch Hồng tìm tôi chứ! Anh kêu người dẫn tôi đến đây làm gì? Muốn mời tôi ăn sáng sao?”
Lâm Dương cũng không khách khí, lập tức ngồi xuống, cầm lấy một cái bánh quấy trêu bàn, vừa ăn vừa hỏi.
“Chủ tịch Hồng bận rộn như vậy, làm sao có thể để ý đến loại người tầm thường như mày? Mày muốn ăn cái gì, cứ thoải mái đi, quán trà này là của tao.
Hôm nay mày ăn ít hay nhiều thì đều miễn phí.
Cứ ăn thỏa uống thuê, không cần để ý! Không cần khách khí.
”
Chu Quý nhàn nhạt nói.
“Ồ? Thật sao? Vậy tôi đây sẽ không khách khí nữa!” Lâm Dương cười nói.