“Khách khí cái gì, đây là sẽ là lần cuối cùng mày được ăn, mày còn không mau chóng tranh thủ ăn nhiều vào đi?” Cô gái nhỏ nhắn bên cạnh Chu Quý cắn răng tức giận nói.
“Lần cuối cùng được ăn?” Lâm Dương có chút kinh ngạc nhìn cô gái: “Có ý gì?”
“Tên nhóc thối tha, mày còn ở đây giả bộ? Nếu không phải tại trò bẩn tối hôm qua của mày, thì bọn tao có bị đưa đến bệnh viện đi không?” Người đàn ông đeo kính mắt vỗ mạnh xuống bàn một cái, phẫn nộ trừng mắt Lâm Dương nói.
“Trò bẩn á? Này người anh em, tôi không giỏi chơi trò hèn đâu! Hơn nữa tối hôm qua các người nằng nặc đòi mời tôi uống, không trách tôi được nha! Với lại chính tôi gọi 115 cho mấy người, nếu không có tôi, hiện tại chỉ sợ một đám các người đã sớm bệnh nhẹ trở nặng, không rõ sống chết rồi! Thế nào? Các người uống nhiều như vậy mà tôi phải nhịn nhục sao?” Lâm Dương lập tức phản kích lại.
“Mày.
.
“
“Quả thực khinh người quá đáng!”
“Tên nhóc thối, mày quá kiêu ngạo rồi!”
Đám người tức đến thở hổn hển, chúng đứng bật dậy, định ra tay với Lâm Dương.
“Đều bình tĩnh lại cho tao!”
Đúng lúc này, Chu Quý thản nhiên mở miệng.
Bấy giờ mọi người mới hậm hực ngồi xuống, nhưng lửa giận vẫn không hề tắt, vẫn cháy hừng hực trong mắt của bọn chúng.
“Lâm Dương, chúng ta đều là người thông minh, cũng không nên bóng gió làm gì, tối hôm qua kêu bọn tao chuốc rượu mày, là ý của chủ tịch Hồng!” Chu Quý hét lên, như thức tỉnh người say, nói.
“Tôi biết.
”
“Mày biết? Thì ra mày không ngốc lắm!
Vậy chắc mày cũng hiểu được mục đích chúng tao chuốc say mày là để làm gì rồi đúng không? Đó là để cho mày không làm phiền cuộc hẹn của vợ mày cùng Chủ tịch Hồng! Thế nhưng, tại sao mày lại có thể không biết điều như vậy nhỉ? Mày không có thể giả bộ say một chút sao? A, Mày không chỉ có không say, ngược lại còn gọi xe đưa bọn tao đi bệnh viện, mày có biết là, sáng sớm nay cậu Hồng đã gọi điện đến mắng cho bọn tao một trận rồi, làm cho thể diện của bọn tao mất hết sạch rồi không!” Chu Quý hừ lạnh nói.
“Đâu có nghiêm trọng như thế? Không phải chỉ là uống rượu thôi sao?”
Lâm Dương nhún nhún vai nói.
“Uống rượu? Ngu ngốc, ý của mày là uống rượu, nhưng đối với chúng tao mà nói, thì đây chính là công việc, nếu chúng tao không làm ổn thỏa, không có thể khiến cho chủ tịch Hồng vui vẻ hài lòng, thì chắc chắn chúng tao sẽ lãnh đủ hậu quả vì sự vô dụng của mình! Công ty của gia đình mỗi người đang ở nơi này đều đã từng hợp tác cùng tập đoàn Thập Trung.
Hơn nữa mọi hoạt động kinh doanh đều phụ thuộc vào tập đoàn Thập Trung.
Bởi vì chuyện của mày mà chủ tịch Hồng đã thẳng tay chấm dứt tất cả các dự án lẫn hạng mục đang hợp tác và bàn giao cho chúng tao.
Mày đã làm cho mỗi người nơi này đều bị tổn thất đến mấy trăm tỉ mày biết không?” Chu Quý hừ lạnh nói.
“Vậy các người muốn tôi làm thế nào?”
Lâm Dương hỏi.
“Đương nhiên là muốn làm chủ tịch Hồng vui vẻ rồi, nghe nói tối hôm qua mày đã đàn một khúc nhạc làm cho người ta rung động, thậm chí khiến cho nghệ sĩ Harry nhanh chân bỏ chạy phải không? Vậy thế này đi, trước hết tao sẽ chém hai tay của mày, chủ tịch Hồng mà nhìn thấy tay mày cụt lủn như vậy thì chắc chắn sẽ cực kỳ vui vẻ, mày chắc hẳn là cũng không ý kiến gì đâu ha?” Chu Quý bình tĩnh nói, người bên cạnh lập tức đem đến một con dao.
Mặt Lâm Dương vẫn không mảy may rung động.
“Mày đừng sợ, yên tâm đi, tao sẽ không lấy mạng của mày đâu, nhưng hôm nay, hai †ay của mày chắc chắn phải bị tao xử lý rồi.
”
Chu Quý nói xong, cầm lấy con dao đứng lên.
Hai gã đàn ông mặc đồ đen bên cạnh lập tức giữ chặt lấy bả vai Lâm Dương, hung hăng nắm hai tay anh đặt ở trên bàn.
Người đẹp cũng mang theo vẻ mặt vui đùa nhăn nhở vây quanh hóng chuyện.
Lâm Dương âm thầm nhíu mày.
“Ăn uống xong rồi?”
Chu Quý mỉm cười nhìn Lâm Dương.
“Đã ăn xong rồi.
” Lâm Dương gật đầu.
“Vậy thì tốt, mày cũng nên thanh toán nợ nần rồi!”
Chu Quý nghiến răng nói, con dao nhằm vào cổ tay của Lâm Dương mà đâm tới…