Lần này Chu Quý phát điên lên rồi.
Cũng không có gì lạ khi hắn ta tức giận đến như vậy, chuyện tối ngày hôm qua đã sớm lan truyền ra bên ngoài một cách rộng rãi.
Lúc này, không chỉ là cậu Hồng đối đãi với hắn ta một cách khác biệt, thậm chí, có không ít người trong cái ngành này đều cười sau lưng hắn ta.
Có thể nói là ảnh hưởng đến thể diện của bản thân hắn ta cũng như nhà họ Chu, làm sao lại không tức giận được?
Cho nên, lần này hắn ta cũng không suy nghĩ đến hậu quả gì.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất là hắn ta có hiểu biết một chút về chồng của Tô Nhan.
Người ta thường nói rằng, người ở rể thường là những tên chơi bời lêu lổng, luôn bị vợ khinh thường.
Với bối cảnh như thế thì Chu Quý cũng không sợ cái gì cả.
Loại chất thải cặn bã này, có cái sức mạnh gì chứ?
Tuy nhiên, ngay khi con dao vừa chém vào tay của Lâm Dương, người đàn ông bên cạnh anh bất ngờ vượn tay ra, đè lại cánh tay của Chu Quý.
Con dao hướng đến vai Lâm Dương lúc này vẫn chưa được cắm xuống.
Tất cả đều giật mình.
Lâm Dương cũng khá tò mò.
Anh còn đang định đánh trả, không nghĩ ra sẽ có một người chạy đến cứu mình.
“Triệu Yến, cậu đang làm cái gì vậy?” Chu Quý bất mãn trừng mắt nhìn người đàn ông kia.
“Anh Quý, anh đừng nóng giận, anh nhìn ra bên ngoài xem.” Người đàn ông họ Triệu kia hướng mắt ra bên ngoài, chép chép miệng nói.
Chu Quý và những người khác cũng đều nhìn ra, có một chiếc Bentley đang đỗ ngay bên ngoài quán cà phê, sau đó, vài tên ăn mặc tây trang đi ra.
Vẻ mặt của bọn họ đều rất căng thẳng.
“Chú Nam đến rồi!” Triệu Yến thấp giọng nói.
“Chú Nam rất ghét đánh nhau đấy, anh Quý, nếu anh muốn bàn chuyện làm ăn với chú Nam, anh không được để chú ấy nhìn thấy những chuyện này đâu.
Nếu không, cuộc làm ăn này của anh chỉ có thất bại thôi đấy.” Người đàn ông họ Triệu kia cười nói.
“Đúng vậy, giờ không phải là lúc để đổ máu!” Chu Quý hừ lạnh một tiếng, đưa dao cho người bên cạnh.
Những người xung quanh sợ hãi lập tức mang dao giấu đi.
“Nhóc con, khôn hồn thì ngoan ngoãn ngồi ở đây.
Bằng không, ngay cả hai cái chân của mày tao cũng chặt hết.
Bàn chuyện làm ăn xong, tao sẽ quay lại tính sổ với mày sau.”
Chu Quý lạnh lùng nói.
Sau đó, có một gã chạy lại đẩy hai người lên ghế, một hai câu đe dọa cấm nhúc nhích.
Chu Quý lon ton chạy ra cổng mở cửa.
“Chú Nam, ha ha, chú đến rồi à, mời chú vào, mời vào!” Chu Quý háo hức nở nụ cười tiếp đón.
“Có chuyện gì với quán cà phê của cậu thế? Sao lại đóng cửa? Không định kinh doanh sao?” Người đàn ông được gọi là chú Nam kia nhíu mày, cũng không hỏi thêm câu gì.
“Đây còn không phải là vì tiếp đón chú sao, chú đến nên tôi đóng cửa, đến tối mở tiệc chiêu đãi chú.” Chu Quý vội vàng nở nụ cười.
“Bên này, chú Nam, mời chú ngồi!”
Chu Quý đưa ông ta đến chiếc bàn tròn ở giữa, ngồi tách biệt hẳn với Triệu Yến và những người khác.
Đột nhiên chú Nam nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ở đằng kia.
“Chú Nam!”
“Chú Naml”
Tất cả đều mỉm cười chào ông ta.
“Sao lại ngồi xa như thế, lại đây ngồi cả đi” Chú Nam lại nhàn nhạt nói.
“Không cần không cần, chú và anh Quý còn có chuyện muốn nói, chúng tôi ngồi tại đây thôi là được rồi.”
“Chú Nam, chú muốn ăn một chút gì không? Chú cứ nói để tôi kêu người làm!”
Mọi người vừa cười vừa nói.
“Không cần, tôi đã dùng bữa sáng rồi!
Chúng ta đi thẳng vào vấn đề luôn đi!”
Ông ta nói, nhưng cũng không khỏi liếc nhìn Lâm Dương phía bên kia.