“Cậu Lâm, hợp đồng đã ký rồi, nếu tôi đơn phương phá vỡ hợp đồng, sẽ gây ra tổn thất lớn không đáng có.
” Chú Nam cũng bất đắc dĩ nói.
“Vậy thì tức là ông không muốn sao?”
“Chuyện này… để tôi suy nghĩ thêm một chút đi…”
Trong lòng chú Nam lúc này thật sự vẫn rất rối bời, ông ta vẫn chưa biết người trước mặt mình lúc này có địa vị như thế nào trong tập đoàn Dương Hoa.
Thực ra, ông ta cũng đoán già đoán non, liệu người này có phải là chủ tịch Lâm trong truyền thuyết hay không.
Nhưng ông ta đã nhìn thấy chủ tịch trong buổi phát sóng trực tiếp lúc trước, ông ta biết chủ tịch Lâm, không phải khuôn mặt này.
Vì vậy, nhân vật này có địa vị như thế nào ở Dương Hoa đây?
Chú Nam không biết, nên cũng không thể có chuyện người này nói cái gì đều nghe cái đấy được.
“Đã như vậy thì, được thôi, tôi đi trước.
”
“Tên khốn, tao đã cho mày đi chưa?”
Người đàn ông bên cạnh Lâm Dương lúc này liền đè anh xuống.
Nhưng một giây tiếp theo, Lâm Dương đột nhiên duỗi tay ra, đập mạnh vào cổ tay người đàn ông kia, ấn lòng bàn tay hắn ta xuống bàn, rồi dùng tay kia nắm lấy chiếc đũa tre trên bàn, nhanh như chớp cắm thẳng xuống lòng bàn tay của hắn ta.
Phụp!
Chiếc đũa tre đâm sâu vào lòng bàn tay, thậm chí xuyên qua mặt bàn, ghim chặt bàn tay hắn ta xuống mặt bàn.
“Aaaaaaaal”
Tiếng kêu thê thảm vang dội toàn bộ quán cà phê.
Máu tươi nhuộm đỏ mặt bàn.
Động tác vô cùng đơn giản mà gọn gàng, không có một chút bẩn thỉu nào.
“Tay của tao! Tay của tao?”
Người đàn ông nắm chặt cánh tay của mình, liên tục kêu gào, nhưng lại không biết làm gì, chỉ có biểu tình trên khuôn mặt trở nên co quắp.
“Cái gì vậy?” Vẻ mặt của những người khác thay đổi liên tục, tất cả đều trở nên bối rối.
Ra một chiêu khiến cho mọi người có mặt tại nơi này đều không khỏi kinh ngạc.
Ai có thể nghĩ được người đàn ông này lại dám ra tay một cách tàn nhẫn như vậy chứ?
Hơn nữa… Lâm Dương lại có thể ghim bàn †ay của một người đàn ông khỏe mạnh lực lưỡng lên bàn chỉ bằng một chiếc đũa.
Đây là loại sức mạnh đáng sợ đến mức nào?
Anh chàng này… thật sự chỉ là tên ký sinh trùng ăn bám người khác thôi sao?
Làm sao lại cảm thấy không phải như thế nhỉ?
Lâm Dương từ bàn bên cạnh lấy ra khăn giấy để lau tay, quay đầu coi thường Chu Quý: “Còn ai nữa không?”
Triệu Yến và những tên khác không dám nói thêm bất cứ điều gì.
“Thằng khốn!”
Một vài tên côn đồ cũng muốn xông lên, nhưng Chú Quý lúc này quay đầu lại hét lớn: “Chúng mày tránh hết ra cho tao!”
Mọi người đều giật mình nhìn Chu Quý.
“Không thấy chú Nam đang ở đây sao?
Chú Nam không hề thích cảnh tượng này chút nào, đừng có mà làm càn nữa!” Chú Quý nghiêm nghị nói.
Mọi người lúc này mới lặng lẽ lùi xuống.
Lâm Dương lắc đầu tỏ vẻ không quan tâm, xoay người đi thẳng ra phía cửa lớn.
“Cậu Lâm!”.
Chú Nam vội vàng kêu tên anh.
Nhưng Lâm Dương cũng không thèm quay đầu lại, ra khỏi quán cà phê.