Lâm Dương vô cùng tự tin về y thuật của mình, anh cũng tin tưởng vào mắt nhìn của mình, không thể nào sai được, phán đoán của mình tuyệt đối không thể sai.
Nhưng tại sao Từ Sương Huyền lại nói mình không có bệnh!
Lâm Dương nhìn chằm chằm vào mắt Từ Sương Huyền, lại nhìn thấy vẻ mặt cô ấy với vẻ úp mở, ánh mắt run rẫy, không dám nhìn thẳng.
Trong nháy mắt, Lâm Dương đã hiểu ra.
Từ Sương Huyền đã nói dối.
Cô ấy có tình nói rằng mình không có bệnh, mục đích chính là để bảo vệ thể diện cho các bạn cùng lớp để bọn họ không phải xấu hỗ như vậy.
Trong mắt của Từ Sương Huyền, Lâm Dương chỉ là một bác sĩ chân đất, nhưng những sinh viên xung quanh này thì chưa chắc như vậy, đặc biệt là những người như Phó Vũ, bọn họ tương lai đều sẽ là mạch của cải quý giá của Từ Sương Huyền, năng lượng đằng sau bọn họ rất lớn, vượt xa với Lâm Dương.
Vì vậy, Từ Sương Huyền thà lựa chọn đắc tội với một bác sĩ chân đất cũng sẽ không đắc tội với những người này.
Cô ấy đã quyết định hy sinh vị bác sĩ có vẻ tầm thường này.
Mặc dù người này đã từng cứu sống ông nội cô ấy.
Khi lời nói của Từ Sương Huyền vừa rơi xuống, hiện trường đã đã sôi sùng sục.
: “Hahahaha, nghe thấy chưa? Nghe thấy chưa? Tên nhóc thối tha, Sương Huyền người ta đã chính miệng nói bản thân không có bệnh. Bây giờ anh còn gì để nói nữa không?”
“Thật là cười chết mát! Cho dù anh có muốn thu hút ánh mắt của Sương Huyền, cũng không cần dùng những lời nói dối hoang đường như vậy, đúng không?”
“Hừ, cóc ghẻ còn muốn ăn thịt thiên nga sao? Anh cũng xứng đáng gọi là Tiên sinh sao?”
“Mang cái danh này có ích lợi gì không? Anh cũng xứng đáng được gọi là bác sĩ sao?”
Mọi người cười nhạo chế giễu.
“Một tên dối trá giả danh lừa gạt, âm thiếu dương sai đã chữa khỏi bệnh cho ông nội của Sương Huyền, thì thật sự cho rằng mình rất tài giỏi sao? Cũng đừng hòng mà chụp ảnh tự sướиɠ, anh cho rằng anh là Lâm thần y sao!”
“A Soái, tại sao lại gọi anh ta là kẻ dối trá?”
“Cái này còn không biết sao? Cô nghĩ xem, lão gia của nhà họ Từ bị bệnh, nhà họ Từ sẽ tìm tên nhóc này chữa trị sao? Nhất định là không rồi. Bọn họ nhất định sẽ mời những bác sĩ nỗi tiếng, nhưng các bác sĩ nổi tiếng đều không chữa khỏi, lại để tên nhóc này chữa khỏi bệnh. Không cảm thấy kỳ quái sao? Tôi cảm thấy hoặc là thằng nhóc này gặp may, ông cụ nhà họ Từ tự khỏi bệnh, nhà họ Từ lại cho rằng là anh ta chữa khỏi, hoặc là bệnh của ông cụ nhà họ Từ chính là bị người này giở trò, anh ta định lừa gạt nhà họ Từ! Nếu không anh ta còn trẻ như vậy, mọi người có tin anh ta là một bác sĩ nỗi tiếng không? “
“Nói như vậy cũng có lý!”
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Từ Sương Huyền cũng không khỏi sững sờ.
Đúng vậy, bệnh của ông nội thật sự quá kỳ lạ.
Cô ấy đã nghe nói ngay cả Diêm La Tần Bách Tùng còn sống cũng không thể chữa khỏi bệnh cho ông nội cô ấy, kết quả lại được người này chữa khỏi quá giả dối rồi phải không?
Đó chính là một Diêm La sống!
Các bác sĩ thiên tài của tỉnh Giang Nam, ở toàn bộ Trung Quốc, đều đến khám bệnh, sao có thể thua kém một người trẻ tuổi này?
Chân mày Từ Sương Huyền nhíu lại, ánh mắt nhìn Lâm Dương cũng không quá tự nhiên.
“Cút đi! ở đây không hoan nghênh anh, đồ lừa gạt!”
Lúc này, cô gái tóc ngắn đã nói chuyện với Lâm Dương trước đó đã hét lên.
Câu nói này của cô ta giống như ngòi thuốc nổ, tất cả mọi người đều bắt đầu phun lửa ra rồi.
“Đúng vậy, cút đi, tên lừa đảo chết tiệt!”
“Đây cũng là nơi mà cái thứ chó như anh có thể đến sao?”
“Mau cút đi cho bố mày! Bằng không bó mày sẽ phế anh!”
“Đừng tưởng rằng Từ Thiên đối xử khách sáo với anh một chút, anh đã cho rằng Từ Thiên bao che cho anh, thứ nhất, đây không phải Nam Thành, thứ hai, nếu tôi phế anh, Từ Thiên cũng không thể làm gì tôi cả!”
“Cút nhanh! Nhanh lẹ chút!”
Mọi người lần lượt la hét hết người này đến người khác, mấy nam sinh đã say rượu thậm chí còn trực tiếp chửi bới, ai nấy đều có giọng điệu vô cùng khó nghe.
Lần này, Từ Sương Huyền cũng không nói gì.
Hiển nhiên, cô ấy đã tin vào những suy luận của các bạn học này.
Con người cô ấy ghét nhất là những kẻ nói dối.
Vì vậy, cô ấy lựa chọn cách im lặng.
Một nụ cười lạnh lùng hiện lên trêи khuôn mặt của Phó Vũ, đôi mắt cũng nheo lại.
Điều anh ta muốn chính là kết quả này, tuy rằng người này không đắc tội gì với anh ta, nhưng chuyện vừa rồi khiến anh ta cực kỳ không vui, bất cứ ai khiến anh ta không vui thì anh ta đều sẽ không dễ dàng buông tha.
Xung quanh là tiếng la hét như thủy triều dâng, những bạn học này lại đoàn kết một cách đáng ngạc nhiên.
Trong lòng Lâm Dương cực kỳ tức giận.
Nhưng anh không phát bão tố, trêи mặt cũng không nhìn thấy một chút tức giận nào.
Anh gật đầu lia lịa: “Được rồi! Được rồi! Đã như vậy thì tôi đi trước đây, nhưng mà hy vọng các vị không được hối hận!”
“Hồi hận? Hối cái gì? Cút ngay! Đâu ra nhiều lời đe dọa như vậy?”
“Anh tính toán cái rễ hành gì?”
“Cút!”
Mắy tên mập kia sốt ruột hét lên.
Lâm Dương không nói gì, xoay người đi ra khỏi cửa.
“Được!!”
“Haha, cái thứ chó làm mắt hứng này cuối cùng cũng đi rồi!”
Rất nhiều người hò reo, thậm chí còn vỗ tay, như thể họ vừa chiến thắng một trận đánh lớn.
Phó Vũ và những người khác cũng cười lớn.
Từ Sương Huyền không nói lời nào, sắc mặt cũng không thay đổi bao nhiêu.
“Anh Vũ, chúng ta đuỏi tên nhóc này cút đi rồi. Đợi lát nữa Chú Thiên quay lại, chúng ta làm sao giải thích với chú Thiên đây?”
Anh chàng mập mạp bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
“Nên giải thích thế nào thì cứ giải thích như vậy thôi. Thằng nhóc này nói bậy bạ ở đây. Chúng ta chưa đánh anh ta là may rồi. Chỉ là một kẻ lừa gạt mà thôi. Chúng ta cũng có thể nói chuyện với chú Thiên thật rõ ràng, kể rõ về bộ mặt thật của tên lừa gạt này!” Phó Vũ hừ lạnh nói.
“Được!”
Mấy người gật đầu.
“Sương Huyền, cô đừng lo lắng, lát nữa tôi sẽ nói chuyện với chú hai của cô, lại đây, chúng ta uống ly này đi, đặt chỗ tối nay ở Kim Thế Duyên KTV đi, tính cho tôi!” Phó Vũ đầy hào khí nói.
“Được!”
“Anh Vũ muôn năm!”
Đám sinh viên hò reo.
Từ Sương Huyền do dự một chút, cuối cùng vẫn chọn cách không làm mọi người mắt hứng, nâng ly đổ chất lỏng vào miệng.
Tuy nhiên, uống được nửa ly, thân thể Từ Sương Huyền đột nhiên run rầy, sau đó cả người thở gấp kịch liệt, đôi mắt đen lại, trực tiếp ngã xuống đất, bắt tỉnh nhân sự.
“Sương Huyền!”
“Sương Huyền! Cô làm sao vậy?”
“Nhanh gọi xe cấp cứu!”
Tắt cả mọi người đều sững sờ, vô cùng hoảng sợ nối tiếp nhau mà la hét, đám sinh viên đều hoảng loạn, cả sảnh tiệc trở thành một đống hỗn độn.
Không ai ngờ được sao lại đột nhiên xảy ra chuyện này.
Phó Vũ và những người khác sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi.
“Không lẽ thật sự là bị tên đó nói trúng rồi sao?” Một sinh viên lầm bẩm nói.
“Chắc chắn là lừa gạt, giả dối thôi!” Phó Vũ nghiền răng nghiền lợi.
Một lúc sau, xe cấp cứu lao vào trường và đưa Từ Sương Huyền, người đang hôn mê bắt tỉnh lên xe.
Trường học đều bị kinh động.
Về phần Lâm Dương, vẫn đứng ở cổng trường, yên lặng nhìn tất cả chuyện này.
Anh lắc đầu, cầm điện thoại lên nhìn thời gian, lông mày ngay lập tức cau lại.
“Đã chín giò rồi, sao vẫn chưa thấy Từ Thiên? Anh ta chạy đi đâu vậy?”
Lâm Dương do dự một lát, cuối cùng lựa chọn gọi điện thoại cho Từ Thiên.
Tuy nhiên, gọi mấy lần cũng không ai bắt máy.
Lâm Dương trong lòng lộp cộp một tiếng, cảm thấy có gì đó không đúng.
Bình thường nếu như là điện thoại của mình, cho dù xảy ra chuyện gì, Từ Thiên đều sẽ bắt máy, tại sao bây giờ đột nhiên người không thấy đâu, điện thoại cũng không bắt máy?
Chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi.
Lâm Dương đầu óc nặng trĩu, đang định quay số gọi cho Mã Hải.
Reng reng Lúc này, điện thoại di động của anh lại sáng lên.
Vừa nhìn qua, điện thoại hiển thị rốt cuộc lại là Từ Thiên .
Lâm Dương cau mày bắt máy.
“Từ Thiên!” Anh thấp giọng lâm bảm một tiếng.
“Từ Thiên bây giờ e rằng không còn nhiều sức lực để nói chuyện với anh.” Trong điện thoại có một giọng nói trầm ấm vang lên.
Lâm Dương thở gấp, nhưng rất nhanh sau đó đã bình tĩnh trở lại.
“Anh là ai?” Anh thờ ơ hỏi.
“Tên của tôi anh nhất định chưa từng nghe qua, nhưng người trong Đạo nễể mặt đều gọi tôi một tiếng là anh Long!” Giọng nói ở bên kia điện thoại lại vang lên.
“Anh có phải là Khổ Long không?” Lâm Dương đột nhiên nhận thức được điều gì đó.
“Nếu tôi đoán không sai, anh chắc là vị Lâm Đồng kia của tập đoàn Dương Hoa phải không?” Khổ Long lạnh lùng nói.
“Sao anh biết tôi?”
“Từ Thiên là người Nam Thành, không có việc gì lại chạy đến Giang Thành, hơn nữa còn thường xuyên ra vào tập đoàn Dương Hoa. Tôi không phải kẻ mù. Làm sao có thể không nhìn ra được mối liên hệ của anh ta với tập đoàn Dương Hoa?” Khổ Long lạnh lùng nói.
“Anh đang ở đâu?” Lâm Dương đột nhiên hỏi một câu.
Khổ Long nghe thấy, có chút ngạc nhiên.
Theo lẽ thường mà nói, lúc này không phải Lâm Dương nên hỏi Khổ Long: Anh rốt cuộc muốn thế nào? Hoặc là yêu cầu Khô Long thả Từ Thiên ra, sau đó Khổ Long lại đưa ra các điều kiện!
Tại sao Lâm Dương đột nhiên lại nói ra câu này?
“Tôi đang ở Kim Thế Duyên ktv!” Khổ Long theo bản năng nói ra, nhưng sau khi nói xong, lại cảm thấy có gì đó không ổn.
“Anh muốn làm cái gì?” Ông ta thấp giọng hỏi.
“Chờ tôi.”
Lâm Dương điềm đạm nói rồi trực tiếp cúp điện thoại.
“Hả?”
Khổ Long cau mày và liếc nhìn điện thoại.
“Thật là một tên kiêu ngạo! Tìm cái chết sao, tên khốn kiếp này?” Một người đàn ông vạm vỡ nhỗ nước bọt mắng chửi.
“Ông chủ, có cần chuẩn bị thêm người không?” Người bên cạnh hỏi.
“Nếu chỉ là một người, cứ để anh ta vào!” Khổ Long nói một cách thờ ơ.
“Vâng.”